Chương 1109

“Cô lo nghỉ ngơi cho tốt, nghịch di động gì chứ? Có thể tự biễt lo lắng chút không hả?”

Nói xong, Tạ Trì Thành lại cảm thấy bản thân như vậy hình như đã quan tâm cô quá mức, cứng. nhắc bỏ thêm một câu: “Cho dù cô có không quan tâm tới chính mình, phiền toái cô hãy đề ý tới đứa nhỏ trong bụng cô một chút”

Diệp Như Hề nói theo; “Ừ, nhưng mà đứa bé này vận còn rất nhỏ, chưa có cảm giác gì, còn hai đứa khác, nêu còn không liên hệ, sẽ khóc nhè mắt.”

Tạ Trì Thành ngắn người, cuối cùng cũng phản ứng lại cô có ý gì, liền bảo người đưa di động của Diệp Như Hề câm tới đây.

“Các người ra ngoài trước đi.”

“Vâng, phu nhân.”

Người hầu và đoàn bác sĩ vội vàng lui xuống, chỉ để lại hai người Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành ở trong.

Diệp Như Hề muốn đứng dậy, nhưng bởi vì đang sinh bệnh, tay chân không CÓ sức, rất nhiều lần cũng chưa thể bò dậy.

Tạ Trì Thành thật sự nhìn ,không nỗi nữa, “Phiền toái muốn chết.” anh tiền lên một bước, một tay nâng cô lên, nhìn dáng vẻ như thô lỗ, thật ra dùng sức rât nhẹ nhàng.

Diệp Như Hề thấp giọng nói cảm on, đi tới trước gương trang điêm.

*Cô đang muốn làm gì?”

“Che lắp một chút.”

Cô cầm đồ trang điểm, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, che khuất vẻ mệt mỏi nhọt nhạt vừa ôm dậy của mình, còn thọa son môi, như vậy nhìn qua không hề có dáng vẻ suy yêu chút nào.

Cô đi tới tủ quần áo, tìm ra một bộ quần áo, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh thay đồ.

Tạ Trì Thành trơ mắt nhìn người phụ nữ kia coi mình giống như không khí, thậm chí còn trực tiếp đi vào phòng vệ sinh thay quân áo!

Lá gan của người phụ nữ này còn lớn hơn được không?!

Cô có phải thật sụ cho rằng anh sẽ không làm gì hay không?!

Còn nữa, cô không biết, cửa phòng vệ sinh vẫn thấy được lờ mờ à?!

Cách lớp kính mò, dáng vẻ mờ ảo kia trực tiếp đập vào mặt Tạ Trì Thành.

Đôi mắt anh như có ngọn lửa, vội vàng dời đi tầm mắt, cưỡng ép chính mình không được nhìn qua Nhưng mà, anh lại không biết giờ phút này mặt mình lại có chút nóng lên.

Khi Diệp Như Hề thay xong quân áo đi ra, liền thấy Tạ Trì Thành với vẻ mặt mắt tự nhiên, trên má hình như còn có vệt đỏ ứng đáng ngờ.

“Anh đã xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?”

“Cái gìn”

“Mặt anh nhìn hơi đỏ.”

Tạ Trì Thành khó khăn thốt ra một câu: “Quá nóng.”

Nóng 2 Thời tiết hiện tại vô cùng thoải mái mát mẻ, nóng chỗ nào?

Diệp Như: Hề dù thế nào cũng không thê tưởng tượng nôi nguyên nhân là do Tạ Trì Thành đang thẹn thùng, chỉ vì ở trong trí nhớ của cô, Tạ Trì Thành giỗng như thiên thần cao xa không dính bụi trần, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến anh có chút dao động.

Nhưng mà, Tạ Trì Thành chỉ có ký ức dừng lại ở bảy năm trước…… Vấn là một tay mơ.

Một tay mơ chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, chán ghét phụ nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play