Cuộc trò chuyện đơn giản như vậy đã làm cho tinh thần của Thượng Quốc Cát được tỉnh táo lại. Ông lộ vẻ sầu thảm nhìn thoáng qua đứa con gái của mình, sau đó được vợ của mình dìu đỡ đi ra ngoài.

     Đã sang tháng mười một trời, thời tiết càng ngày càng lạnh, không nóng nực khốc liệt giống như mùa Hạ, nhưng những đợt gió tây bắc lạnh lẽo kinh hồn lại thổi về khiến cho người ta phải run rẩy. Mục Vũ Phi là một người điển hình sợ lạnh, không sợ nóng. Mùa đông vừa tới cô liền hận không thể ở nhà, chân không phải rời nhà.

     Vũ Thiên có chút buồn cười ngồi ở bên giường nhìn cô vợ nhỏ của mình co ro lại thành một khối. Khoảng 10 giờ tối, Mục Vũ Phi đã đi ngủ, nhưng mà đến tận hai giờ chiều cô vẫn không có ý định muốn rời giường. Chiếu theo cái bộ dạng này của cô mà nói, Mục Vũ Phi thật đúng là có thể là chuẩn bị ngủ đông rồi.

     Vũ Thiên chọc chọc vào gương mặt của Mục Vũ Phi, lại kéo kéo ngón tay của cô, nhưng chỉ thấy Mục Vũ Phi rụt rụt lại, dứt khoát vùi gương mặt của mình  vào trong chăn mền.

     "Phi Phi, sẽ bị ngột ngạt đấy, không tốt đâu." Vũ Thiên kéo cái chăn xuống để cho gương mặt của cô lộ ra bên ngoài. Hơi thở lành lạnh phả vào trên mặt Mục Vũ Phi, làm cho cô tỉnh táo lại một chút. Mục Vũ Phi dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn chung quanh. Xem xét đúng mục tiêu, sau đó cô ôm lấy eo của Vũ Thiên, dụi dụi gương mặt gò má của mình, chôn ở trên eo của anh để sưởi ấm.

     "Anh có đói bụng không? Đợi em mặc xong quần áo rồi sẽ đi làm cơm." Mục Vũ Phi hỏi Vũ Thiên, giọng khàn khàn

     "Trên người em  rất nóng." Vũ Thiên ý đồ kéo Mục Vũ Phi ra. Thế nhưng mà cô lại trực tiếp ôm chặt lấy anh. Được một tấc lại càng muốn tiến thêm một thước, để khuôn mặt nóng cháy của mình dán chặt vào cổ của Vũ Thiên.

     Vũ Thiên nhíu mày. Anh lại tương phản với Mục Vũ Phi, Vũ Thiên lại là điển hình của người sợ nóng không sợ lạnh. Cho nên anh thật sự xác định là Mục Vũ Phi cố ý.

     Mục Vũ Phi cảm giác thấy một bên gò má của mình có chút mát, lại vội thay đổi sang bên kia, áp sát lên, đắc ý dương dương, nói: "Em chính là Mỹ Nhân Ngư nấu chín đó! "

     Vũ Thiên bật cười nói: "Anh thấy em chính là hạt cơm lớn được nấu chín thì đúng hơn!"

     Mục Vũ Phi không để ý tới Vũ Thiên nữa. Cô túm lấy quần áo để ở bên cạnh, lôi vào trong chăn che đậy một lúc lâu mới mặc vào. Nhưng mà không khí lạnh lẽo lại làm cho cô lại co rút người trở lại vào trong chăn. Phải mất một lúc lâu sau Mục Vũ Phi mới rời giường được.

     "Hôm nay em đừng nấu cơm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi. Anh đã dặn Phương Gián đặt bàn ở trong một nhà hàng đồ ăn Pháp xong xuôi rồi."

     Mục Vũ Phi vừa đánh răng vừa quay đầu lại, giọng nói có chút lúng búng: "Hôm nay không được rồi! Có người hẹn em rồi. Công trình lấp biển tạo ra đảo ở Dubai đã gần kết thúc rồi. Đoan Mộc nghĩ muốn hợp tác với chúng ta mua lại một phần đảo nhỏ để khai phá du lịch."

     Vũ Thiên cũng có biết chuyện Dubai lấp biển để tạo ra đảo. Công trình này cũng đã bắt đầu từ vài năm trước kia, hiện tại hẳn là đã sắp sửa kết thúc rồi. Mặc dù nói Dubai vẫn luôn hay lấp biển để tạo ra đất, là nước tiên phong khai phá tài nguyên du lịch. Cho dù Dubai là một quốc gia trung lập, thế nhưng mà dù sao đây cũng vẫn là một phần của Trung Đông. Môi trường ở nơi đây nhìn cũng có vẻ có thể chấp nhận được, thế nhưng mà hòa bình cũng không thể nhất định sẽ kéo dài được thật lâu.

     Vũ Thiên bĩu môi, nói có vẻ rất là khinh thường: "Gieo trồng phải nhìn thời tiết, đầu tư phải xem vận khí. Đoan Mộc là một người có cái gương mặt xấu, chắc là không biết có cái vận may gì đây."

     Mục Vũ Phi còn đang đánh răng dở, bị kinh hãi làm cho nuốt xuống bọt thuốc đánh răng trong miệng. Cảm giác ghê tởm khiến Mục Vũ Phi nằm sấp ở trên bồn rửa mặt nôn khan mãi không thôi. Cô thật sự là bị kinh ngạc rồi. Đại thần nhà cô mà cũng sẽ ghen sao? Giọng điệu này nghe chua lắm cơ ấy, phỏng chừng bình dấm chua bị đổ nghiêng cũng chỉ có đến như vậy mà thôi. Hơn nữa, người này rõ ràng chính là ỷ vào bộ dạng soái ca của bản thân, cho nên khi cất lời nói chuyện thì cũng ác độc hơn so với người bình thường!

     Lau đi một chút bọt biển ở khóe miệng, Mục Vũ Phi đẩy Vũ Thiên giống như môn thần đứng canh cửa sang một bên, ngồi ở trên bàn trang điểm. Cô lấy đồ trang điểm ra vẽ loạn ở trên mặt. Vũ Thiên vừa nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình đi ra ngoài gặp người đàn ông khác lại còn muốn trang điểm cho xinh đẹp hơn, lại càng cảm thấy rầu rĩ không vui.

     "Được rồi, anh không đi cũng không sao." Mục Vũ Phi thấy bộ dạng giận dỗi của Vũ Thiên cũng cảm thấy rất là bất đắc dĩ, "Lần này là thảo luận vấn đề xem rốt cuộc là nên chọn địa điểm đầu tư nên ở Dubai hay là Hà Lan! Anh cũng nên đi đi."

     "Anh không đi, việc đại sự trong nhà em làm chủ, còn những việc nho nhỏ thì anh làm chủ." Vũ Thiên bĩu môi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play