Bốn chữ cuối cùng kia, Mục Vũ Phi gần như là gằn từng chữ để nói ra vậy. Trong nháy mắt Thượng Quốc Cát liền đổ mồ hôi lạnh rồi. Ông ta biết tình cảnh hiện tại của mình. Mục Vũ Phi nắm trong tay 25% cổ phần công ty rồi. Hơn nữa cô đã chặt đứt nguồn hàng cung cấp lẫn xuất khẩu, nếu như Mục Vũ Phi tung ra tất cả công ty cổ phần trong tay cô, như vậy ông ta tuyệt đối không thể có nhiều tiền vốn như vậy để mà tiếp nhận. Thị trường chứng khoán chỉ trong nháy mắt liền bị nứt toác, còn nhà họ Thượng sẽ bị phá sản.
"Con người của tôi, nếu như yêu thích cái gì đó của người khác, cũng sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt lấy. Bất quá, nếu như so với bị người khác chơi đùa đến hỏng, rồi vứt bỏ cho tôi tới để nhặt lên, tôi lại thích để cho người khác hoàn hoàn chỉnh chỉnh tặng lại cho tôi hơn." Mục Vũ Phi nói xong, dùng ánh mắt ý ra lệnh Phương Gián. Phương Gián lấy ra một phần hợp đồng, rồi đặt ở trước mặt Thượng Quốc Cát. Thượng Quốc Cát chỉ nhìn thoáng qua, liền lớn tiếng hỏi: "Thiếu phu nhân đây là ý gì?"
Mục Vũ Phi cũng không để ý đến sự vô lễ của Thượng Quốc Cát, chính là cất giọng nói nhẹ như gió thoảng mây trôi vậy: "Đúng như ý tứ của mặt chữ trên đó mà ngài đã nhìn qua. Nếu như tôi nhớ không lầm, trong tay ngài còn có 11% cổ phần công ty, còn lại 4% cho 4 người con khác của ngài, đúng không? Tôi chỉ là hy vọng ngài ký vào tập hợp đồng này, chuyển 1% cho người con lớn nhất ở bên cạnh ngài, lưu lại 1% cho mình. Số cổ phần còn thừa lại đều chuyển tặng cho Thượng Duyên, hơn nữa để cho cô ấy tiếp nhận công ty mà thôi. Kết quả như thế này là tốt nhất rồi! Ít nhất thì cái xí nghiệp kia vẫn còn mang họ Thượng, hay là nói cách khác, ngài cũng có thể xuất ra hơn bốn mươi tỷ để mà thu lấy số cổ phần công ty đang nằm trong tay tôi đây?"
Thượng Quốc Cát run rẩy cầm lấy tập hợp đồng. Ông ta nhìn Thượng Duyên vẻ đầy oán hận. Nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt thanh lãnh của Thượng Duyên đang nhìn lại mình. Thượng Quốc Cát sửng sốt, lại quay đầu sang nhìn lại người vợ của chính mình. Thượng phu nhân khi nghe được sự phân phối cổ phần công ty như vậy, thì trong lòng thấy khó chịu, cố đè nén sự bi thương. Nhưng mà người đàn ông bên cạnh mình lại là người mà mình yêu đã hai mươi mấy năm qua, bà không có biện pháp nào để lựa chọn. Dừng một chút, bà liền đưa tay ra lôi kéo cánh tay của Thượng Duyên. Thế nhưng Thượng Duyên lại lui về phía sau một bước khiến cho cánh tay của bà bị rơi vào khoảng không.
Thượng phu nhân có chút tức giận, nói: "Duyên Duyên, người này tốt xấu gì cũng là ba của con mà."
Thượng Duyên cong cong khóe miệng, trong giọng nói không mang theo chút cảm tình nào: "Tôi muốn nói lại những lời đã nói ở trước mặt ông nội. Muốn đuổi tôi ra khỏi gia tộc, tôi cũng không sao hết. Tôi và anh trai của mình vốn dĩ là đã không thuộc về người của nhà họ Thượng. Cha mẹ vẫn còn nhưng lại không hề có một chút thương xót nào. Nói tôi liên thủ với người ngoài cướp đoạt tổ nghiệp của Thượng thị thì đã sao nào? Thứ mà tôi lấy về kia, bất quá là thứ vốn thuộc về chúng tôi. Mẹ thân yêu à, thứ mà ngài chân chính yêu thương, không phải chính là bốn đứa trẻ kia hay sao? Việc gì mà ở đây quan tâm đến tôi chứ? Cha của tôi đã phân chia cổ quyền như vậy, không phải là muốn nói cho chúng tôi biết, người kế thừa tương lai của nhà họ Thượng, chỉ có thể là đứa nhỏ của Nhị phu nhân hay sao?".
Truyện Điền Văn Thượng phu nhân nghe xong cả người liền chấn động. Bà có chút không thể tin được, nhìn lại con gái của mình. Đã nhiều năm như vậy, đứa con gái của bà đúng là vẫn luôn oán hận đối với mình.
Nghe thấy con gái mình nói lời tuyệt tình như thế, Thượng Quốc Cát mấp máy đôi môi, mất đến nửa ngày, ông ta mới tìm lại được giọng nói, hỏi: "Vũ thiếu, sự việc này. . . Liền không còn có con đường sống vẹn toàn khác nào hay sao? Liệu có thể suy nghĩ đến việc chúng ta cùng hợp tác hay không ?"
Vũ thiếu vẫn giữ bộ dạng lạnh lẽo như băng như trước, còn Mục Vũ Phi thì chỉ cười. Thế nhưng nụ cười này lại không có hiển hiện ở trong ánh mắt. Thượng Quốc Cát biết, bản thân mình không có sự chọn nào khác. Hiện tại Mục Vũ Phi để cho ông ta ký vào bản hợp đồng này như vậy, cũng đã là sự khai ân lớn nhất cho nhà họ Thượng rồi.
Thượng Quốc Cát nắm bút, chậm rãi ký tên mình. Sau đó thân mình của ông ta liền mềm nhũn ra, nằm liệt ở trên ghế.
Phương Gián nhìn nhìn lại bản hợp đồng, xếp lại bỏ vào trong ba lô.
"Phương Gián, ngày mai đưa Đại tiểu thư nhà họ Thượng về công ty! Anh tạm thời cũng giúp cô ấy quản lý, nhưng đừng chặt đứt tài lộ của nhà họ Thượng. Còn nữa, nếu có người nào tỏ ra bất kính với Đại tiểu thư nhà họ Thượng, bất kể là ai, liền đánh tàn phế cho tôi." Vũ Thiên lạnh lùng nói dặn dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT