Giang duy nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ trong tay, định nói cho Hùng Trì
Viễn, thì Hùng Trì Viễn bên cạnh đột nhiên nhào về phía cậu.
Giang Duy không kịp phản ứng vừa lúc đã bị người khác nhào vào người, Giang Duy kinh ngạc: "Để tôi đi, nh làm gì vậy?"
Nhưng mà, Hùng Trì Viễn bổ nhào vào cậu lại không trả lời, Giang Duy
dùng sức đẩy, thấy Hùng Trì Viễn mồ hôi đầy mặt mới phát hiện hắn đang
nhắm chặt hai mắt, thân thể có hơi rung động.
"Này, nh làm sao vậy?" Giang Duy đỡ hắn tựa vào trên ghế sofa, do dự một chút rồi đưa tay vỗ lên mặt Hùng Trì Viễn.
Hùng Trì Viễn mở mắt ra, miễn cưỡng nói: "Không có việc gì, đại nạn
không chết nhưng để lại di chứng, rất xin lỗi, vừa rồi có hơi đột ngột,
đã dọa sợ cậu."
Trong nháy mắt đó cơn đau liền xông thẳng tới, cảm giác giống như toàn
thân nổ vang một trận hệt như năm đó, nhất thời như mất đi ý thức.
Bộ dạng này trước mặt Giang Duy, thật sự là không được tốt lắm.
Giang Duy bắt lấy cánh tay hắn: "Đau chỗ nào? Có thuốc không? Hay là đến bệnh viện?"
Hùng Trì Viễn nhìn tới loạt câu hỏi của Giang Duy, khóe miệng hơi mở ra
nói: "Thuốc ở trong cặp công văn, làm phiền cậu rồi Tiểu Duy."
"Nói gì mà phiền phức với không phiền phức chứ, cặp công văn để ở đâu?"
Giang Duy đứng lên, nhìn quanh một vòng không thấy đâu, Hùng Trì Viễn
chỉ về một phòng bên cạnh.
Giang Duy bước nhanh qua đó, lúc mở cửa phòng đột nhiên ngẩn người,
phỏng chừng đây là căn phòng lớn nhất trong nhà của Hùng Trì Viễn, còn
không có đồ vật gì khác, chỉ chứa toàn là sách, bốn bức tường còn bị
chiếm dụng hết thì không nói, còn xếp thành dãy dài, hơn nữa giá sách
cao tới nóc nhà, được đặt trơ trọi ở giữa là một cái bàn làm việc.
Giang Duy thấy cạnh bàn làm việc có đặt một cặp công văn, liền đi vào xách lên, rồi bước nhanh trở lại trước mặt Hùng Trì Viễn.
Hùng Trì Viễn nằm trên sofa hàng mày nhíu lại, mắt khẽ nhắm, Giang Duy
tìm được trong cặp công văn và lấy ra một cái hộp nhỏ, vội phóng tới bên bàn trà tìm nước.
Lúc xoay người lại cậu đã bưng ly nước, bỏ thuốc vào trong miệng Hùng
Trì Viễn, Giang Duy đưa nước tới, chờ Hùng Trì Viễn uống thuốc xong,
nhận lấy rồi để qua một bên.
Mắt Hùng Trì Viễn hơi híp lại nhìn về phía Giang Duy: "Một lát nữa tôi sẽ tốt lên thôi, tiểu Duy ngồi xuống trước đi."
Giang Duy ngồi xuống phía đối diện Hùng Trì Viễn, nhìn Hùng Trì Viễn
chậm rãi bình phục lại, mới hỏi: "Trị không dứt sao? Nh thường xuyên bị
như vậy? Không cần đi bệnh viện?"
Hùng Trì Viễn giơ ngón tay lên ấn vào đầu mình: "Không cần, đã lâu rồi không bị như vậy, khiến Tiểu Duy lo lắng rồi."
Trong nháy mắt Giang Duy cảm thấy không được tự nhiên, liền tranh thủ
nói sang chuyện khác, mới vừa rồi không phải đang nói chuyện hòn đá sao, Giang Duy đột nhiên nhớ lại liền bận rộn tìm xem cậu đã để hòn đá ở đâu nhỉ?
Cúi đầu nhìn một vòng, trên bàn trà không có, trên sofa cũng không,
Giang Duy cúi đầu nhìn vào bàn tay mình, đương nhiên khi thấy lòng bàn
tay có một vết ấn ký đen tuyền thì cậu ngây ngẩn cả người, tay kia liền
dùng sức chà, nhưng trước sau vẫn xoa hoài không xong, hình dạng giống
với hòn đá màu đen trên tay kia liền trở nên lớn hơn: "Này, sao lại thế
này? Sao hòn đá lại chui vào trong tay tôi?"
Hùng Trì Viễn thả bàn tay đang ôm đầu mình ra, nhìn qua Giang Duy, thấy
Giang Duy đang không ngừng xoa xoa lòng bàn tay, liền đưa tay kéo lấy
cánh tay Giang Duy, nhìn vật nằm trong lòng bàn tay Giang Duy mà cảm
thán nói: "Thầy giáo vẫn luôn nói là, hòn đá này nhất định là dựa vào
người nắm giữ nó mà tồn tại, nghĩ đủ cáh muốn có nhưng lại không có được nó, không ngờ là nó đã lựa chọn Tiểu Duy."
"Đừng mà, tôi không muốn có nó, làm sao lấy nó ra?"
Giang Duy không bình tĩnh được, nói thế nào thì thứ này cũng là món đồ
thí nghiệm do cha cậu và Hùng Trì Viễn tâm huyết nghiên cứu ra, vốn dĩ
thuộc về cha cậu, vậy cũng không thể để cậu tiếp nhận. Huống chi thứ này còn không tầm thường, trong thời kỳ tận thế sắp xảy đến này, không
chừng thứ này có thể đem tới một công dụng lớn gì đó cho Hùng Trì Viễn,
cậu sở hữu dị năng như vậy là đủ rồi.
Hùng Trì Viễn buông ra tay, tiếp tục dựa vào sofa xoa ấn đường, đáp: "Không biết."
"Không thể nào, hai người nghiên cứu lâu như vậy, chẳng lẽ chưa từng gặp tình huống này, không phải chínhnh nói cho cha tôi biết là thứ này phụ
thuộc vào người hay sao, vậy hẳnnh phải biết làm sao để lấy nó ra chứ?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu: "Không có cách nào, chúng tôi còn chưa nghiên cứu đến bước này."
"Tôi đi tắm một cái, không chừng có thể tháo được nó ra!" Giang Duy nhìn ấn ký trên tay, thấy thế nào cũng giống như là được vẽ lên tay, vội
vàng chạy vào toilet.
Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy vào toilet, một lát sau liền lấy điện thoại di động ra ấn gọi một dãy số: "Bác sĩ Tống."
"Hùng Trì Viễn? Sao lại đột nhiên gọi điện cho tôi vậy, có việc gì sao?"
"Chuẩn bị đồ đạc, tôi cần phẫu thuật."
Hùng Trì Viễn biết rõ tình trạng của mình, hắn cho rằng qua mấy năm nữa
tình trạng này mới xuất hiện, không ngờ lại đột ngột xảy tới lúc này.
Lúc trước khi phòng thí nghiệm bị nổ, trừ những vết thương ngoài da, hắn đã nhận một cú va chạm mạnh nhất do tảng đá kia nứt ra đánh trúng vào
người, đó chỉ là một tảng đá nhỏ, đâm xuyên qua xương sọ hắn, hiện tại
đang ở trong đầu của hắn nháo loạn.
Tuy rằng hòn đá này cũng không lớn, nhưng vị trí của hòn đá kia tương
đối đặc thù, nếu cưỡng chế lấy nó ra có thể sẽ khiến cho nửa thân người
dưới của hắn bị tê liệt, hơn nữa dựa vào phán đoán của hắn, hòn đá này
đang chậm rãi di chuyển vị trí, đợi sau khi dòn đá kia biến đổi mới có
cơ hội lấy nó ra.
Chỉ là, trước thời hạn rồi, lúc này cũng không phải là thời điểm thích
hợp, Hùng Trì Viễn bất đắc dĩ nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong
toilet, hắn vừa mới nói chuyện với Giang Duy.
Bác sĩ Tống Thụy Bình ở đầu dây bên kia sửng sốt: "Lại tái phát? Cậu chắc chứ?"
"Mai tôi sẽ ghé qua, trước tiên cứ kiểm tra rồi nói." Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy buồn bực từ trong toilet đi ra, nói vào trong điện thoại.
"Được." Bác sĩ Tống lên tiếng đáp lại.
Giang Duy cũng không chú ý tới Hùng Trì Viễn nói gì trên điện thoại,
Hùng Trì Viễn tắt máy, cậu liền đưa lòng bàn tay kỳ cọ đến ửng hồng của
mình cho hắn xem: "Làm sao bây giờ, có chà cũng không hết."
Đây là việc hiển nhiên, Hùng Trì Viễn bật cười: "Chúng ta vẫn nên nói về chuyện cậu đã nhìn thấy gì đi."
Giang Duy đoán chừng người này còn có tâm tư nghiên cứu, liền ngồi xuống đối diện Hùng Trì Viễn, suy nghĩ nói: "Có một không gian rất lớn, nhìn
không thấy bờ bến gì, nói thế nào ta, có chỗ giống với không gian trời
đất hỗn độn."
Không biết khí hậu bên trong có thích hợp cho người đi vào hay không,
nếu như con người có thể đi vào được, không chừng có thể tránh được tận
thế băng hà, Giang Duy vừa mới tưởng tượng như vậy, liền phát hiện cảnh
vật và đồ vật trước mắt đều đã thay đổi, chớp mắt đã thấy chính mình đặt chân đến chỗ không gian này, khóe miệng Giang Duy giật một cái, đánh
giá trên dưới một vòng, hoàn cảnh trong không gian và cảm biến ý thức
của cậu có chút khác biệt, thực sự cảm thấy sáng ngời thoải mái, không
có chút cảm giác mênh mông nào.
Ở một vị trí nào đó Giang Duy còn thấy được một ít đồ vật ngổn ngang, có dụng cụ thí nghiệm, có bàn ghế công cụ.
Giang Duy nhìn một vòng, lại không phát hiện những thứ khác.
Vậy thì làm sao có thể ra khỏi chỗ này?
Giang Duy vừa mới tưởng tượng đến việc ra ngoài, rồi lại nhớ về cảnh trí trong phòng Hùng Trì Viễn, nhìn biểu cảm đối diện của Hùng Trì Viễn,
Giang Duy đột nhiên lại bắt đầu xoa xoa lòng bàn tay mình: "Không được,
dù thứ này có là của cha tôi, tôi cũng không thể nhận!"
Hùng Trì Viễn cười khẽ: "Đừng xoa nữa, xoa nữa sẽ tróc da đấy."
Giang Duy nóng nảy: "Anh có biết ý nghĩa của thứ này là gì không? Là có thể cứu mạng!"
Hùng Trì Viễn đặt chén trà xuống, đẩy tới trước mặt Giang Duy: "Uống chút trà đi."
Giang Duy buồn bực cầm chén trà đã nguội lạnh lên uống một hơi cạn sạch, lúc để chén trà lên bàn thì nói: "Hòn đá này có khả năng chứa được một
ít vật tư khác, ở bên trong tôi có thấy một ít đồ vật, có vẻ là đồ vật
từ phòng thí nghiệm."
Giang Duy nghĩ thầm, không biết làm sao để cất đồ vật vào bên trong được, hay là thử cất vào cái bàn trà trước mắt này nhỉ?
Vừa dứt lời, Giang Duy liền nghe được âm thanh rơi xuống đất của chén
trà, vốn dĩ chén trà được đặt trên chiếc bàn giờ đã biến mất không thấy
bóng dáng.
Giang Duy đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn về Hùng Trì Viễn phía đối diện.
Hòn đá này so với dị năng của cậu còn lợi hại hơn nhiều, nếu ở bên trong không gian rộng lớn kia có thể chất đầy đồ vật, nếu như có thể trồng
một ít các loại lương thực, thì khi tận thế băng hà xảy tới có thể nhẹ
nhàng đối phó.
Hùng Trì Viễn uống ngụm trà, trợn tròn mắt nhìn Giang Duy nói: "Loại dị
năng không gian này, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu xem làm thế nào để có thể tạo thành cầu nối liên kết với không gian bên trong, để vật chất
hai bên được kết nối với nhau, nếu thầy giáo biết được, cầu nối này
chính là Tiểu Duy, hẳn là sẽ yên tâm."
Giang Duy chỉ cảm thấy có hơi choáng váng, đây quả thực..
"Tiểu Duy, có mệt không?"
"..."
Bị hỏi thế khiến Giang Duy thấy khó hiểu.
Hùng Trì Viễn lại hỏi: "Không mệt sao?"
Giang Duy ngẩn người, chẳng trách cậu cảm thấy đầu óc có hơi choáng
váng, ra là do mệt mỏi? Giang Duy ngồi xuống ghế sofa, cảm giác hai mắt
của mình đã không thể mở ra nổi, mơ hồ nghe được Hùng Trì Viễn nói:
"Việc như vậy chắc hắn rát tốn sức."
"Ừm." Giang Duy lên tiếng, làm sao mà người này biết được..
Nhưng mà, lời còn chưa kịp hỏi, Giang Duy đã thiếp đi rồi.
Hùng Trì Viễn nhìn người đối diện dựa vào ghế sofa mà ngủ, liền đứng lên đi qua, dùng tay vuốt lên đầu tóc mềm mại của Giang Duy, một tay nắm
lấy lòng bàn tay bị hòn đá xâm nhập của Giang Duy, nhìn tới lòng bàn tay bị xoa đỏ, Hùng Trì Viễn hất ngón cái qua, sau đó bế người lên, ôm vào
trong phòng khách.
Lần thứ hai khi Giang Duy tỉnh lại, thấy trần nhà xa lạ liền mơ hồ một
trận, ngồi dậy, mới nhớ lại hình như cậu đã ngủ thiếp đi ở nhà Hùng Trì
Viễn..
Vậy nên, rốt cuộc cậu cảm thấy Hùng Trì Viễn có chỗ nào là người xa lạ
chứ, ngược lại là cậu, chẳng những không phải là người nhà, còn làm cơm
ăn cơm, rồi ở nhà người ta ngủ một giấc.
Giang Duy dụi dụi mắt bước xuống giường, ra khỏi phòng nhìn quanh một
vòng không thấy bóng dáng Hùng Trì Viễn đâu cả, Giang Duy ngáp một cái,
gọi một tiếng, không thấy đáp lại.
Người này đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ còn chưa rời giường sao?
Giang Duy đột nhiên nghĩ đến hôm qua Hùng Trì Viễn có nhắc tới di chứng, tranh thủ chạy quanh tìm kiếm một vòng, đẩy cánh cửa như cửa phòng ngủ
ra, nhưng bên trong không có người.
Giang Duy vội vàng tìm một lượt trong mấy phòng khác, cũng không thấy
bóng dáng Hùng Trì Viễn, lúc này mới yên tâm, có lẽ là người này đã đi
làm rồi.
Người này để cậu một mình ở nhà, cũng thật là yên tâm, không sợ cậu dọn
sạch nhà của hắn đi sao? Giang Duy giãn gân cốt thầm nói.
Giang Duy đi vào toilet rửa mặt, đến khi nhìn thấy kem đánh răng đặt sẵn trên bồn rửa mặt mới sửng sốt một chút, vò đầu bứt tai có phần rối bời, người này thật là, nghĩ cậu là một đứa trẻ hay sao? Tiếp theo Giang Duy thấy được có một tờ giấy nhớ dán trên tấm gương.
"Tiểu Duy, tôi đi kiểm tra, có thể là qua mấy ngày nữa mới trở về, rất
xin lỗi, tôi có mua bữa sáng để trong tủ lạnh, cậu hâm lại một chút rồi
ăn."
Giang Duy xem tờ ghi chú mà ngẩn người, trước đây không phải là cậu chưa từng nghĩ tới, vì nguyên nhân gì mà trải qua tận thế băng hà lần trước
cậu chưa từng gặp qua người nào gọi là Hùng Trì Viễn, cho nên có phải là lần trước, người này cũng đi tìm cậu hay không?
Lần trước giai đoạn này, cậu bị bác gái ép buộc phải trở về quê, vì để
phòng ngừa việc bác gái tự tiện di dời mộ phần của cha mẹ, lần này cậu
biết được rõ ràng nếu không có chữ ký của cậu, nhưng người khác sẽ không động vào mộ phần được, nên cũng yên lòng không nghĩ đến bác gái nữa.
Cho nên, có phải lúc ấy người này không tìm được cậu, rồi sau đó, vết
thương cũ tái phát, mới không có cơ hội đi tìm cậu hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT