Giang Duy lại
lần nữa ra khỏi nhà, cậu mua đồ cả đêm, tiền đã vơi đi không ít. Cậu cần phải kiếm thêm tiền, mà quan trọng nhất là cậu cần phải có một chiếc
xe, cậu không thể cứ suốt ngày ở nhà để chờ những vật đặt hàng trên mạng được chuyển tới, cậu cần phải tranh thủ từng giây từng phút để chuẩn bị những vật tư khác.
Khi Giang Duy đi ngang qua tiệm thuốc, cậu sững sờ một chút rồi mới đi
vào, khi tận thế băng hà tới, thuốc men là vật dụng cần thiết nhất, lúc
con người và cá c loại thực vật biến dị đối đầu với nhau chắc chắn là sẽ có người bị thương. Hơn nữa bị vây khốn dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, mặc dù số lượng virus gây bệnh sẽ ít đi rất nhiều, nhưng nhiệt độ cực
thấp như vậy sẽ khiến cho hệ miễn dịch của con người không chống lại
nổi, vẫn sẽ sinh bệnh.
Mà thuốc men chính là vật dụng cứu mạng cần thiết, dù có một số người có dị năng chữa bệnh, nhưng dù sao số lượng dị năng giả này cũng ít đến
đáng thương, hầu hết đều là nhân vật được cung phụng trong mấy đội ngũ
săn thú lớn, dị năng giả kiểu này có thấy cũng như không thấy.
Hơn nữa, dù gì Giang Duy cũng quyết định muốn trở thành bác sĩ thú y,
không chừng khi nắm bắt được cơ hội cậu có thể nhanh chóng cứu được một
số động vật nhỏ, đến lúc đó sẽ được động vật nhỏ biến dị gì đó trả ơn,
không phải là chuyện đáng mừng hay sao.
Đồng thời, với tình trạng khan hiếm thuốc men lúc đó cậu có thể dùng nó
để đổi lấy vật tư từ người khác, bây giờ bất kỳ vật liệu nào mà Giang
Duy mua về thì tương lai giá trị của chúng cũng kém hơn so với những dị
thú mà các dị năng giả săn được. Vì máu của dị thú có thể được dùng làm
nhiên liệu thay thế xăng, tinh hạch trong đầu dị thú là nguồn năng lượng để tiến hóa dị năng, còn da lông của chúng có thể chống lạnh cực tốt
dùng để thay thế cho quần áo.
Mà Giang Duy lại không có dị năng chiến đấu, nên sau này sẽ cần đến
những loại thuốc men này để trao đổi những vật tư khác, khi đó mấy loại
thuốc men khan hiếm này cũng đủ để Giang Duy đổi lấy các loại vật phẩm
được làm ra từ dị thú.
Cho nên khi vừa thấy tiệm thuốc, đôi mắt Giang Duy liền sáng lấp lánh,
liếm liếm môi, cầm lấy giỏ đựng hàng rồi dạo bước đến trước các tủ thuốc trưng bày các loại thuốc thường dùng.
Giang Duy đặc biệt ưu ái đến các loại thuốc trị nứt da, các loại băng dán bông gạc, thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau.
Ngay từ khi mạt thế băng hà ập tới, bản thân Giang Duy đã phải chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt, rất nhiều nơi trên người bị giá rét tổn thương
còn để lại sẹo cả đời, Giang Duy nghĩ đến những ngày đầu trải qua tận
thế băng hà, đống thương tích do giá rét kia vẫn khiến cậu ngứa ngáy
trong lòng, cậu nhìn cái tủ đựng thuốc trước mặt xém chút không nhịn
được đem toàn bộ tủ thuốc thu nhỏ lại rồi cất đi.
Thuốc cầm máu thì lại không có tác dụng gì, trong hoàn cảnh nhiệt độ tận thế hạ thấp như vậy, việc đổ máu hầu như không có khả năng xảy ra nhất, phàm là cơ thể người bị dị thú cào trúng, khi máu chảy ra cơ bản sẽ lập tức hóa thành vụn băng, việc cầm máu là điều hoàn toàn không cần thiết, nếu không nhanh chóng đem vết thương băng lại thật nhiều lớp, thì người đó sẽ bị khí lạnh trực tiếp xâm nhập vào người khiến cả cánh tay và bàn tay ngay lập tức bị đóng thành băng.
Với Giang Duy mà nói, số lượng thuốc men có thể không cần nhiều nhưng
phải có đầy đủ các loại, dị năng của cậu có thể giúp cho số lượng dược
liệu này biến to lên mấy chục lần, tỉ như hộp thuốc giảm đau cậu đang
cầm trên tay, đến lúc đó cậu có thể trực tiếp biến thành cỡ cối xay, bao nhiêu người dùng cũng được.
Hiếm lắm thấy có một người nào mua thuốc giống như Giang Duy, nhân viên
mặc áo trắng trong hiệu thuốc lúc đầu cũng không để ý lắm, nhưng khi
thấy Giang Duy lấy đầy một giỏ thuốc rồi lại đi lấy một giỏ thuốc khác,
thì nhân viên có hơi bất ngờ, liền đi qua hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài
cần thuốc gì?"
Giang Duy liếc mắt cười cười một cái với cậu nhân viên, tùy tiện tìm đại một lý do nói rằng: "Mua thuốc dự trữ cho gia đình, nhà tôi có một
người em trai sức khỏe không được tốt cho lắm, thuốc men các loại lúc
nào cũng phải chuẩn bị đủ, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi tự mình lấy
thuốc là được."
Khóe miệng cậu nhân viên kia giật giật một cái nhìn đến giỏ hàng lần thứ hai đã bị Giang Duy hốt đầy thuốc bỏ vào: "Ngài tính mua toàn bộ lượng
thuốc này sao?"
Giang Duy cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi về trước: "Không phải là có ưu đãi sao, mua nhiều một chút để phòng hờ."
Khi cậu nhân viên lại lần nữa thấy Giang Duy xách thêm một giỏ hàng thì
vô cùng ngạc nhiên, cho dù có ưu đãi đi nữa, thì mua như vầy không phải
là quá nhiều hay sao? Cái này là muốn mua dự phòng cho mấy năm tới sao?
Chẳng lẽ là dân trong nghề muốn mò đến gây chuyện à?
Cậu nhân viên thấy Giang Duy đi bên kia, cũng liền đi theo, nhưng không
ngăn cản cậu lấy thuốc, mà đi theo cách đó không xa, khi Giang Duy đổ
đầy năm cái giỏ, cậu mới dừng lại, đi thẳng tới trước quầy thu ngân tính tiền.
Thấy Giang Duy thật sự mua hết tất cả chỗ thuốc này, chứ không phải là
đến gây sự, cậu nhân viên mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này đã đến giữa trưa rồi, trong tiệm vốn dĩ không có nhiều người, nếu xảy ra chuyện gì thì
thật sự rất khó xử lý, nhưng một khi đã đồng ý bỏ tiền ra mua, thì khách hàng chính là Thượng Đế, huống chi còn mua nhiều loại thuốc như vậy,
nhân viên cũng không dư hơi mà đi quản đam mê tích trữ thuốc men của
khách hàng.
Sau khi nhiệt tình tính giá khuyến mãi thành viên cho Giang Duy, cậu
nhân viên và những người khác trong quầy thu ngân kinh ngạc dõi mắt nhìn theo Giang Duy xách theo mấy bao thuốc lớn rời đi.
Ngay sau khi Giang Duy rời khỏi tiệm thuốc cậu không nói lời nào mà bắt
đầu thu nhỏ những bao thuốc trong tay lại, sau khi đi qua vài con phố
nhỏ, thì trong tay cậu cũng chỉ còn lại vài cái túi rỗng, Giang Duy
quăng vào trong thùng rác bên đường, sau đó đem một nắm thuốc cực nhỏ
trong tay bỏ vào trong balo.
Sau khi cất kỹ, Giang Duy gõ đầu chính mình, đoán chừng là do hiệu quả
của dị năng mà những đồ vật bị cậu thu nhỏ mang theo bên người ngày càng có nhiều loại khác nhau, trong đầu cậu có ký ức về mấy món đồ này giống như một danh sách, cậu biết rõ ràng vị trí của những món đồ cất giấu
trong túi, tùy tiện thò tay vào là có thể lấy ra chính xác món đồ vật bị thu nhỏ trong đống đồ bên trong.
Giang Duy chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiện thể bắt một chiếc xe taxi ở ven đường đi đến thành phố buôn bán xe ô tô.
Giang Duy mới tốt nghiệp một năm trước, trước khi đi tìm việc cậu đã học lái xe, dự định một năm sau sẽ mua xe. Lúc này vì muốn nhanh chóng tích trữ vật tư, mà ở phố buôn bán xe ô tô này cậu tùy tiện mua một chiếc
xe, Giang Duy cũng không có yêu cầu cao về thương hiệu và tính năng của
xe, dù sao xe loại này cũng chỉ là phương tiện thay thế cho việc đi bộ
trong một tháng, còn đến khi tận thế băng hà xảy ra thì loại xe bình
thường này sẽ rất khó sử dụng.
Hơn một năm qua cậu chưa đụng đến xe, Giang Duy chậm rãi bắt đầu lái nó
đến một đoạn cầu vượt quen thuộc, sau đó lái xe đến một siêu thị lớn nào đó. Giang Duy đi vào trong siêu thị lấy đủ các loại đồ dùng sinh hoạt
chất đầy một xe đẩy hàng, sau khi tính tiền thì đẩy ra bên ngoài, sau đó một bên bỏ vào trong cốp xe một bên biến chúng thành một thứ nhỏ xíu,
rồi cất hết chúng vào balo của mình.
Sau khi chạy tới chạy lui vài lần, Giang Duy mới phát hiện tốc độ thu
gom này quá chậm, đi đi về về mấy chuyến lại rất tốn thời gian mà số
lượng vật tư thu gom cũng bị hạn chế, nhưng lại càng khiến danh sách vật tư được lưu trữ trong đầu cậu dài thêm rất nhiều.
Giang Duy đem trả xe đẩy lại cho siêu thị, đứng trước cửa lớn siêu thị
cậu ngẫm nghĩ biện pháp nào có thể nhanh hơn, loại siêu thị bán lẻ này
vẫn không thích hợp để thu gom vật tư, Giang Duy cầm lấy điện thoại bắt
đầu tìm kiếm các chợ đầu mối.
Đang trên đường tới chợ đầu mối, Giang Duy đi tới một vùng ngoại ô, sau
khi đi loanh quanh một vòng cậu cũng tìm được một xưởng nhỏ chế tác máy
móc nông nghiệp cũ nát, có lẽ là vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa,
nhìn qua không thấy bóng người, bên cạnh còn có một cái sân rộng và các
máy móc cũ nát dừng hoạt động, trên mặt đất phủ đầy cỏ hoang, bên cạnh
còn có một căn phòng thép rất lớn, đã rỉ sét loang lổ.
Nơi này nhìn qua rất thích hợp để cất giữ vật tư, Giang Duy thấy quảng
cáo cho thuê được dán trên cánh cổng đổ nát của xưởng nhỏ thì liên hệ
với chủ xưởng.
Khi chủ xưởng hí ha hí hửng tới đây, ông ta liền dứt khoát cho Giang Duy thuê cái xưởng này một tháng với giá ba vạn.
Người chủ nhận được món hời thì lại vô cùng vui vẻ, bảo người trông xưởng rời đi hết rồi giao lại chìa khóa cho Giang Duy.
Sau khi xác nhận được địa chỉ cụ thể của xưởng nhỏ, Giang Duy lái xe
thẳng một đường chạy đến chợ đầu mối dựa theo tìm kiếm trước đó. Giang
Duy chạy một mạch tới đó, chỗ đầu tiên cần đi chính là khu bán vật liệu
xây dựng, dựa vào kinh nghiệm đã từng sống ở tận thế băng hà, nhiệt độ
vô cùng thấp khi đó sẽ khiến cho các kiến trúc bình thường căn bản là
không có cách nào duy trì độ ấm, Giang Duy đặt mua rất nhiều vật liệu
giữ ấm, cho địa chỉ giao hàng tận nhà, đợi hàng giao đến mới thanh toán
tiền.
Sau đó Giang Duy sang khu đồ gia dụng và khu nội thất ngay bên cạnh,
chọn mua rất nhiều đệm siêu dày và siêu mềm, giường gỗ cứng, sofa vải,
vừa có thể giữ nhiệt tốt lại vừa thoải mái.
Tiền tiết kiệm nhanh chóng giảm xuống với tốc độ chóng mặt, khi Giang
Duy đang chờ đèn đỏ, thấy số dư hiển thị trên điện thoại di động, đã
không còn đủ để cậu có thể tới chợ đầu mối tiếp theo mua đồ. Lúc Giang
Duy đang chuẩn bị rẽ vào một đường khác đi đến cửa hàng trang sức thì có một số điện thoại lạ gọi đến.
Giang Duy còn tưởng là số điện thoại mà cửa hàng lúc trước cậu từng vào
gọi đến, Giang Duy quay đầu xe, dừng lại bên đường rồi nhận cuộc gọi,
một giọng nói xa lạ từ đầu dây bên kia truyền tới: "Giang Duy?"
Giang Duy lên tiếng: "Là tôi, ngài là ai vậy, có chuyện gì sao?"
Người ở đầu dây bên kia cười nhẹ đáp: "Tôi là Hùng Trì Viễn, là học trò
của cha cậu, cậu đang ở đâu vậy? Có thể cùng tôi ăn một bữa cơm được
không?"
Cha mẹ cậu qua đời nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người gọi
điện thoại tới tự xưng là học trò của cha, tuy là nỗi đau trong lòng đã
không còn, nếu là trước kia không chừng Giang Duy thật sự còn muốn gặp
một lần, cùng người này tâm sự về chuyện của cha mẹ cậu, nhưng bây giờ
Giang Duy còn rất nhiều chuyện phải làm, thời gian của cậu còn rất ít.
"À, xin chào, thật xin lỗi hiện tại tôi không có thời gian. Gần đây có
nhiều việc phải làm, hiện còn đang lái xe, tôi cúp máy trước." Nói xong
Giang Duy cúp điện thoại rồi tiếp tục lái xe.
Hùng Viễn Trì bị từ chối, cầm điện thoại bật cười, từ trên xe bước xuống ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu nơi Giang Duy đang sống, hắn vừa trở về thì liền nhận được tin tức của công ty đang hợp tác cũng chính là nơi Giang Duy đang làm việc, đó là Giang Duy đột ngột từ chức.
Giang Duy là một đứa trẻ khiến người khác vô cùng an tâm, sau khi Giang
Duy tốt nghiệp đại học, hắn định để Giang Duy vào công ty mình làm việc, nhưng khi đó Giang Duy vô cùng thuận lợi tìm được công việc thích hợp,
hơn nữa lại còn chăm chỉ nỗ lực làm việc, thành tích và nhân duyên đều
rất tốt, phấn đấu thêm mấy năm nữa thì chắc chắn là sẽ có tiền đồ.
Hùng Viễn Trì cũng không cưỡng cầu cậu nhất định phải tới công ty hắn
làm việc, tiếc là khi hắn dự định muốn chính thức làm quen với Giang Duy một chút, thì công ty của hắn lại tiếp nhận một dự án đối ngoại, mà dự
án này kéo dài đến hơn nửa năm, rốt cuộc khi trở về, lại không nghĩ tới
chuyện Giang Duy đột ngột từ chức.
Hùng Viễn Trì nhìn các loại quảng cáo nhỏ khác nhau dán trên tường, hắn
dẫm lên cầu thang rồi đi lên trên. Giang Duy sống ở tầng ba, là phòng
ngủ nhỏ và một phòng khách. Hùng Viễn Trì đứng trước cửa phòng rồi gõ
cửa, quả nhiên không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn khẽ cau mày, thật sự
không biết phải đi đâu tìm người. Hùng Viễn Trì lại gõ cửa lần nữa, sau
khi xác nhận đúng là không có ai thật, hắn liền xoay người bước xuống
lầu, nhìn lên cánh cửa cô độc chờ đợi.
Đây chính là ôm cây đợi thỏ, cậu nhóc kia kiểu gì rồi cũng sẽ quay về ngủ thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT