Giang Duy đang
đút cho gấu trúc ăn từng miếng một, từ đầu đến cuối tầm mắt đều nhìn vào cái miệng há ra mỗi khi nhai cơm của gấu trúc, hai lỗ tai tròn tròn cứ
nhấp nhô lên xuống, thật là vâng lời..
Cũng may là Hùng Trì Viễn không có dị năng đọc suy nghĩ của con người,
nếu hắn biết được cái ý nghĩ này của Giang Duy, không biết là tình trạng của cả căn phòng sẽ thế nào, sẽ lại lần nữa bị hắn viết đầy ra đủ loại
kiểu chữ to nhỏ với hai chữ Tiểu Duy.
Hồ ly Ninh Bính Thần nhìn hành động này của Giang Duy, tiềm thức cậu cảm thấy Giang Duy thật sự là một người dễ nói chuyện, mặc dù ngay từ lúc
đầu, cậu ta bị bó củi rực lửa của Giang Duy vây lại bên trong dọa sợ một phen, lúc ấy cậu thật sự cho rằng mình và Trần Trạm sẽ bị vòng tròn lửa kia thiêu chết.
Vốn dĩ vì phải sống trong môi trường khắc nghiệt với việc người thân đều chết hết, còn Trần Trạm thì bị hôn mê sâu khiến cho đầu óc cậu có chút
điên cuồng, vì thế, trong tình trạng hoảng sợ và tức giận, khi đó mới có thể từ bên trong khối băng mà chui ra ngoài, hận không thể nhào tới cắn chết Giang Duy, nhưng sau đó Giang Duy lại cứu được Trần Trạm.
Một người mới chỉ nhìn lướt qua có vẻ ngoài gầy yếu, còn mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng lại có một bản lĩnh mạnh mẽ, lại chỉ dẫn theo một con gấu trúc bên cạnh, còn tỏ ý tốt giúp đỡ cho cậu và Trần Trạm, nên khi
Trần Trạm trong tình trạng tỉnh táo cũng đã nhận thức được điều này, rồi cùng Ninh Bính Thần thảo luận đưa ra kết quả, chính là trước khi tình
trạng của Trần Trạm có chuyển biến tốt hơn thì cứ đi theo Giang Duy.
Cuối cùng gấu trúc đã ăn hết những hạt cơm rơi xuống trên đầu gối, Giang Duy xoa xoa bụng gấu trúc, ngước mắt lên nhìn Ninh Bính Thần, cố tỏ vẻ
thật lạnh lùng, giống như thật sự xem Ninh Bính Thần là một bộ lông hồ
ly, có chút hứng thú mà quan sát đánh giá.
Cánh tay Ninh Bính Thần đang vươn ra cầm lấy một cái cánh gà khổng lồ
khác bỗng dừng lại, vẻ mặt có hơi giương lên, nhìn Giang Duy nói: "Không phải là anh thật sự muốn có được lớp da lông hồ ly đấy chứ? Anh có
phòng này, có cả bếp lò, chắc chắn quần áo và vật dụng không thiếu thứ
gì, cần thiết phải có cho bằng được bộ lông hồ ly của tôi nữa sao?"
Giang Duy bật cười: "Vậy là cậu không biết bộ lông hồ ly có thể giữ ấm
nhiều đến mức nào rồi, hơn nữa bộ lông hồ ly của cậu vừa dày lại vừa đỏ
rực xinh đẹp, đặc biệt nếu dùng làm áo khoác lông sẽ vô cùng ấm áp."
Nghe thấy thế, Ninh Bính Thần còn có thể làm được gì nữa đây, trong tay
Giang Duy còn có con gấu trúc khó chịu nào đó, tuy rằng cậu biết đây chỉ là lời nói đùa của Giang Duy, nhưng khi vừa nghĩ tới cảnh tượng Giang
Duy bị những động vật khác vây quanh, sẽ khiến Hùng Trì Viễn cảm thấy
con hồ ly trước mắt này vô cùng chướng mắt.
Nhưng bây giờ hắn lại không giúp được gì, Giang Duy đã là một người quá
cực khổ, chân còn bị đông cứng thành bộ dạng kia, thà là ở bên ngoài
chịu lạnh chứ không chịu đi vào trong dị không gian nghỉ ngơi, vì thế
Hùng Trì Viễn càng bực đến khó hiểu.
Mà đầu của Ninh Bính Thần u ám, sao cậu lại không biết tác dụng của bộ
lông hồ ly chứ, cậu khoác lên người một lớp da lông hồ ly, trong tình
cảnh lạnh giá không có bất kỳ thứ gì che chắn trên người, Trần Trạm chỉ
có thể chịu đựng được chưa tới ba ngày, tuyết trên người tan ra rồi đông lại thành băng, tuyết cứ từng tầng từng tầng bao phủ lên người, cậu vẫn không bị đông lạnh mà chết, chính là vì dựa vào bộ da lông hồ ly này.
Ninh Bính Thần thoáng nhìn ra sau lưng, túi ngủ của Trần Trạm đặt sát
ngay cánh cửa, Ninh Bính Thần nghiến răng một cái, trừng mắt nhìn chằm
chằm Giang Duy: "Chắc chắn là không thể lột bỏ lớp lông hồ ly xuống, tôi muốn thương lượng với anh, sẽ để lại cái đuôi hồ ly cho anh, không làm
được áo khoác nhưng làm lông cổ áo cũng không tồi."
Vốn dĩ Giang Duy thật sự cũng không có ý định lấy bộ lông hồ ly của cậu
ta, nghe thấy Ninh Bính Thần coi thường cái chết mà chuẩn bị lấy cái
đuôi hồ ly giao lại cho cậu, vẻ lạnh lùng cứng rắn trên khuôn mặt Giang
Duy liền trở nên nhu hòa hơn, nghi ngờ nhìn qua Ninh Bính Thần: "Tại sao lại nhất đinh muốn đi theo tôi? Cậu biết đấy, thật sự vẫn còn rất nhiều căn cứ hay chỗ tránh nạn gì đó, dựa vào thực lực của cậu, dẫn theo
người bạn học kia đi cùng, thì nơi nào cũng đều đi được."
Ninh Bính Thần khẽ dựa người lên ghế, thân người cũng không gò bó như
cũ, trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ngoài Trần Trạm ra thì tôi đã không còn
ai nữa, lại không thể bảo vệ anh ấy, tôi sống thật sự còn có ý nghĩa gì, anh nói những chỗ tránh nạn gì đó kia, ai biết là nằm ở đâu, bây giờ
lại lạnh như vậy, tất cả mọi thứ đều đông cứng dưới lớp băng, tuyết đọng thành từng tầng băng dày như thế, không thể ăn được, không làm gì được
mà trong nơi tránh nạn lại lộn xộn."
"Đầu óc tôi không nhanh nhạy, trước đó những chuyện siêu siêu vẹo vẹo
của Trần Trạm, tôi cũng không biết rõ, anh ấy giải thích, tôi cũng không nghe hiểu được, nhưng cảm thấy anh ấy nói rất đúng một chút chuyện, đi
theo anh, tôi và anh ấy mới có cơ hội sống sót, chỉ điểm này thôi là đủ
rồi."
Ninh Bính Thần tạm dừng một chút, gãi gãi một nửa phần tóc dài, tiếp tục nói: "Chuyện là tôi thật sự không có cách nào đưa cho anh bộ lông hồ
ly, lớp da hồ ly cũng không phải là áo khoác mặc trên người tôi, mà nó
bộ phận trên người tôi."
"Anh nghĩ, nếu tôi thật sự muốn lột nó xuống, tôi cảm thấy có thể là
mình sẽ không chết được, có lẽ lớp da hồ ly mới trên người sẽ lại mọc
ra, nhưng không biết chính xác là sẽ phải mất bao lâu, hơn nữa tôi lại
nghi ngờ là nếu thật sự lột lớp da hồ ly của mình xuống rồi, da trên
người tôi có còn nữa hay không? Máu nhiễu xuống tí tách có thể nhìn nổi
hay sao? Nhưng một cái đuôi thì lại không sao cả, nếu không thì đã có
thể lột ra lớp lông cho anh được rồi."
Khóe miệng Giang Duy hơi giật giật, bị Ninh Bính Thần này mô tả đến mức
muốn buồn nôn rồi, dị năng giả hóa thú sẽ không chết một cách dễ dàng
như vậy, lột bỏ lớp da chắc chắn vẫn có thể sống sót, nếu thật sự theo
như những lời Ninh Bính Thần đã nói, thì da hồ ly cũng chính là da
người..
Thôi quên đi, cùng lắm thì điều Giang Duy cần chính là một sự giúp đỡ mà thôi, trên hành trình này có rất nhiều chuyện mà chỉ có mình cậu và
Hùng Trì Viễn không thể nào chú ý hết được, hơn nữa nhìn vào Ninh Bính
Thần này cũng không thấy có bất kỳ tham vọng nào.
Vả lại, thấy việc Ninh Bính Thần đối xử với Trần Trạm theo kiểu tình cảm "anh chết tôi cũng sẽ không sống một mình", khiến Giang Duy cảm động,
sau khi tận thế băng hà bùng nổ, loại tình cảm thuần túy thà là hi sinh
chính mình cũng muốn bảo vệ cho người khác, thật sự là còn lại rất ít
ỏi.
Ninh Bính Thần nói một hồi lâu, thấy nét mặt Giang Duy có chút chuyển biến tốt, lại vươn tay cầm lấy cánh gà để trên bàn.
Giang Duy giơ tay lên, đẩy những thức ăn kia về phía Ninh Bính Thần, sức ăn của người hóa thú đều khá lớn, cậu đã có kinh nghiệm.
Giang Duy nhìn đến con hồ ly đang ăn cơm, nói: "Đuôi hồ ly cậu cứ giữ
tốt ở đó là được, tôi cũng không thiếu phần lông cổ áo, đi theo tôi cũng được, ăn uống ngủ nghỉ ở lại bên cạnh tôi cũng được, người ở bên trong
cái túi ngủ kia, chính cậu chăm sóc, tôi có thể cung cấp cho cậu những
đồ vật giữ nhiệt cần thiết, đảm bảo chắc chắn là hai người sẽ không bị
đông cứng mà chết, nhưng lại có một điều kiện."
Miệng Ninh Bính Thần không ngừng hoạt động, mấy món đồ ăn Giang Duy đẩy
qua có hương vị cực kỳ thơm ngon, nếu không phải Trần Trạm còn đang ngủ, chắc chắn cậu sẽ nhét cho Trần Trạm mấy miếng, nghe thấy lời nói của
Giang Duy, lập tức ngẩng đầu: "Điều kiện anh nói là gì?"
Giang Duy vươn tay ném xuống mặt đất xác của những dị thú còn tồn đọng
bên trong dị không gian, vì để thuận tiện, chúng đều được thu nhỏ lại,
đa số đều được thu nhỏ lại bằng kích cỡ của những cái chén lớn nhỏ,
nhưng vẫn còn máu chảy đầm đìa, nhìn thoáng qua cũng còn rất đồ sộ.
Khóe miệng Ninh Bính Thần giật giật một cái, đống này không phải sẽ ảnh
hưởng đến việc cậu đang ăn hay sao? Nhưng động tác liên tục nhét thức ăn vào miệng của cậu ta vẫn chưa lúc nào dừng lại.
Giang Duy chụp lấy móng vuốt của gấu trúc rồi đứng lên, ngáp một cái:
"Sau khi ăn xong thì dọn dẹp lại cái bàn, tiện tay lột hết những tấm da
dị thú này, tìm ra hạch thú, hủy bỏ xương cốt, lấy thịt và máu ra, để
không lãng phí, đều phải phân loại sắp xếp gọn gàng, dụng cụ đều có sẵn
trên đất, về sau công việc này sẽ giao lại cho cậu."
Ninh Bính Tần dừng nhai thức ăn trong miệng: "Chỉ như vậy?"
Giang Duy lại ngáp một cái: "Nếu không thì muốn thế nào?"
Lúc xoay người lại, Giang Duy thuận tay ném vào phòng bên cạnh một cái
giường, bây giờ mấy cái giường đều được trang bị lớp lông thật dày, kèm
thêm một cái bếp lò và một đống than gầy, quay đầu lại nói với Ninh Bính Thần: "Hai người sẽ ở phòng này."
Ninh Bính Thần nhìn theo bóng lưng Giang Duy, quay đầu lại liếc mắt nhìn qua người nào đó đang ở bên trong túi ngủ ngay cạnh cửa, Trần Trạm ơi,
chúng ta đã ôm được một cái đùi vàng rồi..
Giang Duy ôm Hùng Trì Viễn vào một căn phòng khác, vừa vào đã ngồi xuống trên giường, đột nhiên Hùng Trì Viễn dùng chân gấu đè lên người cậu,
dưới ánh mắt lờ mờ, chữ viết liền xuất hiện trên nóc nhà, nhưng Giang
Duy lại hoàn toàn không nhìn thấy, cậu chỉ cảm thấy tay của gấu trúc đè
lên người mình rất mạnh, toàn bộ thân thể của cậu vô cùng căng thẳng.
"Hùng Trì Viễn, anh bị sao vậy?"
Hơi thở ấm áp sát lại gần, lúc len lỏi vào trong khe hở răng môi, mặt
Giang Duy lập tức đỏ lên, đôi tay vốn dĩ nắm vào phần phía sau lưng gấu
trúc lại chạm tới cánh tay kiên cố của Hùng Trì Viễn, sức nóng tràn ngập lên toàn bộ cánh tay khiến các đầu ngón tay trở nên run rẩy: "Hùng..
Trì Viễn.."
Quần áo của cậu đã bị rách, hay là đã bị cởi ra từ lúc nào?
Như một bộ quần áo mùa đông hiếm hoi..
"Tiểu Duy.." Giọng nói mơ hồ của Hùng Trì Viễn tràn ra giữa môi và răng
hai người: "Em đi vào bên trong dị không gian có được hay không."
Tuy rằng lúc này trong lòng của Hùng Trì Viễn tràn đầy ghét bỏ với con
hồ ly bên ngoài kia, quả thật con hồ ly đó cứ suốt ngày lải nhải nói
chuyện quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của hắn và Tiểu Duy, mới hồi này
thôi, rõ ràng trên mặt Giang Duy còn lộ rõ sự yêu thích và thưởng thức
con hồ ly đó, thiếu chút nữa đã khiến cho tính cách ngang ngược vặn vẹo
của Hùng Trì Viễn bộc phát.
Nhưng khi hôn Giang Duy, hắn không muốn nhắc tới những người không liên
quan, hắn chỉ muốn yêu cầu Giang Duy tiến vào bên trong nơi ấm áp thích
hợp như dị không gian, đôi chân của Giang Duy lạnh đến tím xanh, khiến
hắn rất đau lòng.
Suy nghĩ của Giang Duy trở nên hỗn loạn và muốn bốc khói khi bị Hùng Trì Viễn sát lại gần kề, lúc Hùng Trì Viễn nói chuyện, môi răng nhẹ nhàng
khép mở, khẽ cắn nhẹ và chạm vào đầu lưỡi cậu, giọng nói mơ hồ mang theo chút khí lực tràn vào trong khoang miệng của cậu, giọng nói giống như
muốn truyền vào trái tim cậu, Giang Duy rung động, phát ra giọng điệu
hơi chút nghi ngờ: "Ừm?"
Hùng Trì Viễn bị giọng điệu mơ hồ kèm theo độ cong khơi lên một trận lửa nóng, lồng ngực vội phập phồng vài cái, môi lưỡi hôn Giang Duy càng
thêm gấp gáp, giọng điệu khàn khàn: "Tiểu Duy, nếu được thì hãy đi vào
bên trong dị không gian."
Giang Duy trước là vì cảm động bởi tình cảm đồng sinh cộng tử của Ninh
Bính Thần đối với Trần Trạm, lúc này khi bị hôn, thậm chí còn tuôn ra
một loại cảm xúc, nếu Hùng Trì Viễn gặp chuyện gì đó không may mắn, cậu
cũng khó lòng sống tiếp được.
Nhưng là, khi Hùng Trì Viễn hôn cậu đến phân tâm còn nói lời gì đó, đột
nhiên Giang Duy có chút bực bội, người này hôn cậu chính là vì muốn nói
như vậy hay sao? Hóa ra là chỉ vì muốn nói những lời như vậy nên mới hôn cậu?
Đột nhiên, cậu dừng hết sức đẩy Hùng Trì Viễn ra, đột nhiên thân hình
lập tức biến mất khiến cho tay của Giang Duy trở nên hụt hẫng, con thú
đen trắng nào đó cuộn người rơi xuống trên mặt cậu, khiến mặt cậu trở
nên lộn xộn.
Giang Duy vươn tay túm lấy phần lông sau gáy của Hùng Trì Viễn, tay còn
lại lau sạch vệt nước trên khóe miệng, quăng gấu trúc nhỏ qua một bên,
xoay người nằm lại trên giường.
Hùng Trì Viễn rơi xuống bên mép giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía
chăn lông cuộn tròn, kích động bỏ vào bên trong lớp chăn lông dày một
túi nước ấm, sau đó lại kích động cởi áo ngoài ra, chuyển động thân mình chui vào trong chăn.
Vừa chui vào, đã mau chóng bị Giang Duy ném trúng bộ quần áo lạnh mùa đông, lăn ra ngoài chăn lông.
Giang Duy quay đầu qua nhìn, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống, chỉ thấy gấu trúc nhỏ nào đó vẫn kiên trì muốn chui vào bên trong chăn lông.
Giang Duy bật cười, vươn tay chụp lấy gấu trúc nhỏ đang vọt tới, dùng
tay chọc chọc một chút lên đầu gấu trúc, giơ con gấu trúc nhỏ như con
mèo lớn lên trước mặt, gấu trúc ấm áp mũm mĩm mềm mại cứ như một cái lò
sưởi, rồi hung tợn nhéo nhéo lên tay gấu: "Hùng Trì Viễn, từ giờ trở đi
không cho hôn nữa!"
Gấu trúc nào đó lập tức ngây người, không cho hôn nữa? Vì sao lại không cho hôn nữa chứ?
Khắp nơi trong phòng ngủ đều hiện ra hai chữ "Tại sao", nhưng Giang Duy
đã nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ nên chắc chắn là không nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT