Bởi vì vậy,
Giang Duy mới biết, ngay từ đầu, tai nạn phòng thí nghiệm là giả, phòng
thí nghiệm không phải nổ vì tai nạn mà bị tấn công, lúc đó không chỉ có
các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm tử nạn, còn có những người lẻn vào.
Mà trong nhiều năm.. Hùng Trì Viễn chỉ đứng xa nhìn Giang Duy, cẩn thận
kiểm tra hoàn cảnh xung quanh Giang Duy, bởi vì, xung quanh Hùng Trì
Viễn luôn có người tấn công và âm mưu.
Việc không gặp Giang Duy, một mặt là vì lo lắng Giang Duy gặp nguy hiểm, mặt khác là vì ân sư đã từng suy đoán, Giang Duy có thể là người thích
hợp nhất với không gian.
Cho nên, Hùng Trì Viễn vẫn luôn thể hiện mình là người mở ra không gian, ngăn cản những thế lực nước ngoài nghi ngờ Giang Duy. Cuối cùng, mấy
năm nay, khi đã diệt sạch các đối thủ, hắn mới xuất hiện trước mặt Giang Duy.
Tuy lúc đầu, vì báo đáp ân sư nên mới bảo vệ Giang Duy, nhưng ở trong
bong đêm lâu rồi, thấy người mình bảo vệ có thể sống yên ổn như vậy, hắn không kiềm chế được mà muốn biết nhiều chuyện về Giang Duy hơn, đó là
động lực giúp hắn vững vàng trong bóng đêm.
Lúc nãy, cảm xúc của Giang Duy bùng nổ khiến hắn bất ngờ, trong khoảnh
khắc đó, trái tim của hắn như bị đâm trúng, tất cả thần kinh đều nhảy
loạn. Lúc Giang Duy quay lại từ phòng thí nghiệm, Hùng Trì Viễn phơi bày mọi thứ trước mặt Giang Duy, vứt bỏ cái xác cứng rắn của mấy năm nay,
bày ra mặt tàn nhẫn bên trong hắn.
Hùng Trì Viễn từng là một chiến sĩ, một người vì báo thù mà tay dính đầy máu, một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Lúc đầu, vẻ
dịu dàng trước mặt Giang Duy chỉ là do hắn ngụy trang, là chiến lược hắn dùng để được Giang Duy chấp nhận, mà bộ dáng chân thật của hắn ở trước
mặt Giang Duy sẽ thế nào, hắn cũng không biết.
Hắn như vậy sẽ được chấp nhận sao? Xứng đáng được thích sao?
"Hùng Trì Viễn, chúng ta đi tắm rửa đi."
"..."
Hùng Trì Viễn ngẩng đầu nhìn Giang Duy, ánh mắt phức tạp và thâm trầm
lập tức tản ra, hắn không biết tại sao chủ đề đột nhiên chuyển sang
phương diện sinh hoạt.
Giang Duy đưa tay lau nước mắt lạnh lẽo trên mặt, xoay người đi vào phòng thí nghiệm.
"Anh có biết hưởng thụ lớn nhất giữa thời tận thế băng hà là gì không?
Đó là được ngâm nước nóng, làm lông tơ toàn thân đều giãn ra, từ đầu đến chân đều ấm lên, đặc biệt là trong lúc ngâm mình, có thể uống một ngụm
rượu ấm áp, toàn thân từ trong ra ngoài đều ấm lên."
"Lúc trước, tôi một lòng chờ anh, chưa được hưởng thụ như vậy, đợi lát
nữa chuẩn bị một chút, hai chúng ta cùng nhau ngâm, tôi có rất nhiều
nước ấm."
Giang Duy ôm gấu trúc nhỏ bằng mèo quay lại phòng thí nghiệm, tuy đã mặc bộ đồ chống lạnh siêu cấp nhưng tay, chân và mặt vẫn ở ngoài nên rất
lạnh. Giang Duy hâm mộ nhìn người biến dị thú Hùng Trì Viễn, đặc điểm
tốt nhất của hình dạng thú là cả người rất nóng, mặc dù sẽ lạnh nhưng
tốt hơn nhiều so với cậu.
Giang Duy vừa đi vừa nói: "Tôi có chuẩn bị rất nhiều bình acquy, độ ấm
trong không gian không thấp như ở đây nhưng không biết khi lấy ra có thể sử dụng được không. Nhiệt độ trong phòng thí nghiệm cũng không quá
thấp, nếu dùng được điện vậy thì càng thoải mái, nếu sử dụng tốt, hiệu
suất của bình acquy càng cao hơn."
Hùng Trì Viễn nghe Giang Duy lẩm bẩm, khóe miệng từ từ cong lên, nhắm
mắt co người lại, thân thể thả lỏng, mềm nhũn nằm trong tay Giang Duy.
Giang Duy cúi đầu nhìn gấu trúc mềm mại: "Tôi nghĩ kỹ rồi, hưởng thụ
xong buổi sáng này, chúng ta lập tức xuất phát, phương Bắc không có cây
trúc, chúng ta đi phương Nam, chắc chắn ít nhất cũng đào được một cây."
Lúc trước, Giang Duy trữ rất nhiều bếp nấu và chén canh ở chợ đầu mối.
Sau khi quay về phòng thí nghiệm, cậu đặt gấu trúc lên giường, quay
người bắt đầu chuẩn bị. Đàu tiên, phóng to chén canh, sau đó, lấy bó củi ở lò sưởi âm tường đặt vào trong bếp nhỏ dưới chén canh, lúc này mới đổ thêm nước ấm vào chén canh.
Giang Duy vừa cho nước vào vừa nói: "Vốn dĩ là cho cồn vào, nhưng mà cho rượu trắng tinh khiết quá lãng phí. Tôi có rất nhiều củi, không sợ bị
nấu chín. Nếu nước quá nóng, tôi sẽ cho thêm nước lạnh, thế nào, tôi
chuẩn bị những thứ này có phải rất thông minh không?"
Gấu trúc gật đầu, dị năng có thể phóng to thu nhỏ xem như là dùng để tấn công, vậy mà có thể dùng trong sinh hoạt, rất thông minh.
"Tôi còn có bình cách nhiệt hai lớp nhưng độ ấm không giữ được lâu, tôi
đoán nó không dùng tốt bằng cái này." Giang Duy vui vẻ nói.
Hùng Trì Viễn nhìn gương mặt tươi cười của Giang Duy, ánh mắt đầy ý
cười, lúc này, Giang Duy nói nhiều hơn, cảm xúc trên mặt sinh động làm
hắn cảm thấy rất đáng yêu.
Sau khi Giang Duy chuẩn bị xong, đặt một cây thang ở bên cạnh chén canh
đã phóng to, Sau đó ôm Hùng Trì Viễn bò lên. Lúc Hùng Trì Viễn nghĩ mình sẽ bị ném vào, Giang Duy ngồi bên cạnh chén canh, tiện tay ném hai chén inox vào, chén nổi trên mặt nước biến lớn, sau đó, Giang Duy múc nước,
thả gấu trúc vào.
Giang Duy đẩy, chén quay vòng nổi đến bên kia của chén canh, sau đó,
Giang Duy nhanh chóng cởi áo quần ra, nhảy vào trong chén canh lớn. Lúc
chén inox quay về phía Giang Duy, cậu chỉ còn cái đầu nổi trên mặt nước.
"Hùng Trì Viễn, không phải vì tôi ghét anh nhiều lông, là vì chén canh
lớn quá sâu, sợ anh chìm xuống dưới." Giang Duy thả lỏng thân thể trong
nước ấm, đỡ lấy chén inox xoay tròn, nói với gấu trúc đang nằm trong đó.
Hùng Trì Viễn nằm trong chén thả lỏng thân thể, giương mắt lên nhìn. Mặc dù nhìn có hơi kỳ dị, ngâm mình tựa như đang hầm canh, nhưng thực sự
rất thoải mái.
Giang Duy nhìn gấu trúc trong chén lộ ra hàm răng trắng, đưa một ly rượu.
Hùng Trì Viễn vươn móng vuốt nhận chén rượu, tất nhiên, hành động này
rất khó. Giang Duy trực tiếp cầm chén rượu đưa đến bên miệng Hùng Trì
Viễn.
Gấu trúc uống rượu..
Giang Duy cười đến không thấy mắt, sau khi Hùng Trì Viễn uống một ngụm, Giang Duy cũng uống một ngụm ngay nơi gấu trúc đã uống.
Hùng Trì Viễn híp mắt lại, mặt Giang Duy ửng đỏ do hơi nước bốc lên.
Rượu trắng vừa vào cổ họng, hầu kết chuyển động lên xuống. Rượu trắng
cay khiến gương mặt ửng đỏ kia hơi nhăn lại, đôi môi lập tức trở nên
diễm lệ, rất dụ hoặc, Tiểu Duy.. Cậu đang cố tình sao?
Giang Duy uống xong, tiện tay đưa cho Hùng Trì Viễn, một người một thú
lần lượt uống hết ly rượu. Giang Duy cất ly rượu, sung sướng bơi một
vòng trong chén, nhướng mày: "Có muốn tôi chà lông cho anh không?"
Đang thách thức sức chịu đựng của hắn sao? Bây giờ, hắn là thú, dù cho
thân hình thu nhỏ, bên trong vẫn là đàn ông trưởng thành, Giang Duy cứ
hai ba câu dẫn, nghĩ hắn sẽ bỏ qua sao?
Hùng Trì Viễn chợt chồm người lên, liếm lên cánh môi đỏ tươi của Giang Duy.
Ngay lúc môi của người và gấu chạm nhau, một cảm giác kỳ dị nổi lên,
Giang Duy cảm thấy lòng bàn tay cậu nóng lên, tựa như cầm bàn ủi, không
nhịn được kêu đau, đồng thời, đầu lưỡi nóng rực vọt vào miệng cậu, quấn
lấy đầu lưỡi của cậu, đốt cả người cậu nóng lên.
Kỳ dị nhất là, eo của cậu bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, đồng thời, ót bị bàn tay đè lại, Giang Duy kinh ngạc mở mắt, khuôn mặt to lớn của
Hùng Trì Viễn hiện ra trước mắt.
"Anh bình phục!" Giọng nói vừa kích động vừa vui sướng nhưng trong thế công môi lưỡi của ai đó chỉ còn lại tiếng mơ hồ.
Hôn như muốn nuốt cậu vào bụng làm Giang Duy choáng váng, đến lúc gần
như ngột vì thiếu khí, Hùng Trì Viễn mới rời ra, Giang Duy mở to miệng
thở hổn hển. Vốn dĩ, cậu vừa xấu hổ, vừa buồn bực, còn có chút vui vẻ
nhưng khi nhìn đến gấu trúc đang nổi trên mặt nước lập tức chán nản:
"Tại sao lại thành như vậy?"
Hùng Trì Viễn lắc lắc tay gấu, chữ viết xuất hiện trên vách của chén: "Hôn thêm một lần nữa thử xem?"
Giang Duy nhìn con gấu trúc đang cố gắng nổi lên mặt nước, lấy ra một
chén gỗ, đặt Hùng Trì Viễn vào trong, giữ cạnh chén nhìn con gấu bên
trong: "Đừng lộn xộn, anh mau nói thật."
Hùng Trì Viễn nằm trong chén gỗ không có nước, một tay gấu chỉ vào đầu
hắn, chữ viết xuất hiện trong chén gỗ: "Tiểu Duy, trong này có một mảnh
đá đen nhỏ, theo tôi đoán, dị năng của tôi xuất hiện liên quan đến thứ
này, có liên quan đến cậu."
"Khoan đã, tôi hơi rối, dị năng của anh không phải có khi tận thế băng hà bùng nổ sao?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu: "Lúc phẫu thuật trốn cậu là vì lúc đó tôi đã có
dấu hiệu hóa thú, hơn nữa, dị năng còn chưa khống chế được."
Giang Duy đáp một tiếng, cậu vẫn còn để ý chuyện lúc trước, ra hiệu cho Hùng Trì Viễn tiếp tục nói.
Hùng Trì Viễn xóa chữ trên chén gỗ, tiếp tục dùng dị năng không gian
viết: "Tình huống của tôi khá đặc biệt, đơn giản mà nói, đồ ăn bình
thường có thể duy trì mạng sống của tôi nhưng sẽ tiêu hao dị năng, mà
khi thân mật với cậu làm không gian cung cấp thêm năng lượng cho tôi,
nhưng ngay khi tách ra thì không duy trì được."
Giang Duy nhíu mày, dựa vào cạnh chén gỗ: "Nhưng cũng không thể luôn.." hôn nhau?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT