Một ngày nữa lại trôi qua, Giang Duy đã thuận lợi mua được những chất đặc biệt theo sự
hướng dẫn của Hùng Trì Viễn, vậy nên Giang Duy mới biết, rằng những tấm
cách nhiệt mà cậu mua về gắn trên tường nhà chỉ là loại cách nhiệt bình
thường, trên thế giới vẫn còn có loại siêu cách nhiệt tốt hơn, nitơ lỏng dưới hai trăm độ có phun vào cũng không thể xuyên thấu qua vật liệu
này, vật liệu này còn có khả năng chống va đập, chịu nén, chịu nhiệt,
chống cháy mà lại siêu nhẹ, nếu dùng vật liệu này may thành quần áo, dù
có phải ở trong tận thế băng hà một khoảng thời gian dài, cũng đủ để
quần áo duy trì được thân nhiệt trong người.
Đáng tiếc là, thứ này không thể mua được bằng tiền, dù là mua dưới danh
nghĩa Hùng Trì Viễn, thì Giang Duy cũng chỉ mua được hai bộ quần áo mùa
đông đang trong giai đoạn thử nghiệm mà thôi.
Giang Duy cất gọn hết những thứ này vào trong không gian, thời gian
không còn nhiều, cậu đã không còn thấy buồn ngủ chút nào nữa, nhìn cảnh
vật sinh động của quán nước ven đường dưới ánh đèn đường, Giang Duy lấy
điện thoại di động ra, tìm kiếm về chủ đề tận thế băng hà lần nữa.
Lần tìm kiếm này nằm ngoài dự đoán của cậu, đã có nhiều chủ đề liên quan hơn lúc trước, dường như có một xu hướng nào đó khiến mọi người tin
rằng, trong những ngày hè oi bức, thì chủ đề này được coi là chủ đề nổi
bật mà nhiều người bàn tán.
Giang Duy yên lặng tắt điện thoại di động, bước đến cạnh một bồn tắm
lớn, nằm ở giữa một căn phòng nhỏ, sau đó thu gom một lượng nước nóng
sạch từ các đường ống dẫn nước nóng, cọ rửa sạch sẽ bồn tắm lớn và trữ
hơn phân nửa nước nóng sạch vào trong bồn lớn, sau đó đi ra khỏi phòng,
tìm được một nơi có bồn nước lớn nằm giữa phòng có thể coi như một cái
kho trữ đồ, khiến chủ nhân có thể chứa được quần áo chống lạnh và những
thực phẩm kín được đóng gói.
Lại một ngày nữa trôi qua, tiền bạc đã trở nên vô dụng, chỉ còn là những con số vô nghĩa, mặc kệ chủ nhân ngôi nhà này có quan tâm đến việc rò
rỉ một lượng nước đáng kể bên trong đường ống dẫn nước hay không, đêm
nay có thể sẽ đóng cửa sớm vì thiếu một lượng lớn nước nóng, lúc này,
chuyện mà Giang Duy có thể làm được là thu giữ một ít vật tư.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà này, Giang Duy tiếp tục lái xe đến ngôi nhà
tiếp theo, buổi tối cậu dạo quanh một vòng đến từng nhà để mua bồn trữ
nước lớn, ngày cuối cùng vẫn còn lại một ít thời gian, cho dù cậu có làm những việc gì khác người, có lẽ mọi người chỉ hơi sợ hãi và thán phục
một chút, còn lại thì đây sẽ trở thành câu chuyện bàn luận sau bữa ăn,
coi như hết ngày.
Dạo đến nửa đêm, không gian của Giang Duy đã dự trữ được một lượng nước
nóng tương đối, nhưng cũng đã tới nửa đêm rồi, mà điện thoại di động của cậu vẫn không đổ chuông, Giang Duy lái xe chậm rãi trở về Vân Sam Dụ
trong đêm.
Lúc đang nằm trên giường, đột nhiên Giang Duy nghe thấy tiếng leng keng
vang lên, vội vàng mò tới điện thoại, mở ra thì thấy có tin nhắn của
Hùng Trì Viễn gửi đến, Giang Duy cảm thấy như mình trúng số, tâm trạng
lập tức phấn khởi hơn, cẩn thận nhìn xem tin nhắn.
Nhưng nội dung tin nhắn khiến khóe miệng Giang Duy giật giật.
"Tiểu Duy, lão đại nói là, ngủ sớm và dậy sớm là một thói quen tốt, nếu
cậu về muộn hoặc gặp phải chuyện gì đó, cậu sẽ bị đánh đòn."
Cách nói này chắc chắn không phải là Hùng Trì Viễn!
Ở đầu dây bên kia, khi Tống Thụy Bình gửi xong tin nhắn, thì quay đầu
qua nói với Hùng Trì Viễn: "Bộ anh có thiên lý nhãn hay sao? Sao có thể
biết được lúc này Giang Duy đã trở về?"
Hùng Trì Viễn nhắm mắt lại, không đơn giản là hắn biết lúc này Giang Duy mới trở về, hắn còn biết là Giang Duy đã dạo hết một vòng những nơi bán bồn chứa nước lớn, cùng lắm thì hắn biết rõ Giang Duy không để tâm gì
đến việc buôn bán những vật này, chỉ là đơn thuần muốn tích trữ một ít
nước ấm sinh hoạt mà thôi.
Thử suy nghĩ lại một hồi trong khoảng thời gian vừa qua, Giang Duy đã
chạy đôn chạy đáo khắp nơi để thu gom vật tư, hơn nữa còn bận rộn đến
tận nửa đêm, Hùng Trì Viễn rất khó chịu với tình trạng bây giờ của mình, trừ việc hắn có thể cung cấp tiền bạc ra, cung cấp cho Giang Duy chút
tư liệu đặc thù để cậu mua bên ngoài, hắn cảm thấy rất sốt ruột vì không thể giúp đỡ được gì cho cậu.
Hùng Trì Viễn vẫn đang cố gắng kiểm soát dị năng của mình, loại dị năng
này không nằm trong tầm kiểm soát của hắn khiến hắn cảm thấy rất khó
chịu, nghe Tống Thụy Bình nói, hắn chỉ đơn giản hỏi ngược lại một câu:
"Đã gửi chưa?"
Không đợi Tống Thụy Bình gật đầu, điện thoại di động của Hùng Trì Viễn
reo lên, là cuộc gọi đến từ Giang Duy, Tống Thụy Bình nhấc điện thoại
lên hỏi: "Anh có muốn nghe máy không?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu: "Để cậu ấy ngủ đi."
"Được rồi." Tống Thụy Bình vui vẻ gửi tin nhắn, trong lòng tự lẩm bẩm,
gửi tin nhắn làm gì, không phải WeChat gì đó vẫn tốt hơn sao, dù có dùng tay gấu của người nào đó cũng không thành vấn đề, vẫn có thể tin nhắn
thoại.
Dù Giang Duy không muốn nhìn điện thoại, nhưng khi nhận được tin nhắn,
Giang Duy vội bấm vào thì liền tức giận, những lời này là cái khỉ gì?
"Tiểu Duy, lão đại nói là, nếu cậu không ngủ, hắn sẽ rất tức giận, hậu
quả sẽ rất nghiêm trọng, trở về sẽ xảy ra bạo lực gia đình."
Ngay sau khi Tống Thụy Bình vừa gửi tin nhắn đi, đột nhiên Hùng Trì Viễn giơ tây lấy điện thoại của mình về, Tống Thụy Bình kinh ngạc: "Móng
vuốt gấu đã hồi phục rồi sao?"
Tống Thụy Bình liếc mắt xem thử, hóa ra là một bàn tay gấu nào đó đã tận dụng tới ngón tay cài thừa ra của mình, cầm lấy điện thoại, cứ như con
gấu cầm lấy cây trúc.
Hùng Trì Viễn cúi đầu nhìn tin nhắn do Tống Thụy Bình gửi, trên trán nổi đầy gân xanh, đột nhiên dị năng bộc phát, lập tức cắt đầu tóc ngắn ngủn của Tống Thụy Bình trở thành một cái đầu trọc, áo khoác trắng của bác
sĩ bỗng biến thành một cái giẻ rách.
Không gian vặn vẹo vừa xuất hiện ngay trước mặt, còn Tống Thụy Bình,
người vừa mới bị ăn hiếp có vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: "Lão đại, là
tôi sai rồi.."
Quả nhiên là, không thể đùa giỡn với chị dâu như thế.
Hùng Trì Viễn cầm điện thoại, dùng miếng đệm cứng trên bàn tay gấu của
mình để gửi tin nhắn cho Giang Duy: "Tiểu Duy ngoan, ngủ đi nào."
Sau khi viết dòng tin này, Hùng Trì Viễn hơi dừng lại một chút, sau đó bỏ đi chữ "ngoan", rồi mới gửi tin nhắn đi.
Giang Duy lại nhận được tin nhắn, nhìn vào dòng tin nhắn văn bản hiện
lên mấy chữ kèm với dấu chấm câu, đây mới là tin do Hùng Trì Viễn nhắn,
đáy mắt Giang Duy dâng lên một cảm xúc vui mừng, cậu trả lời lại một
tin: "Hùng Trì Viễn, ngày mai gặp!"
Sau khi Hùng Trì Viễn đọc xong, hắn đã đoán chừng được thời gian mình có thể kiểm soát dị nặng và cả thời gian có thể sẽ bị bất tỉnh, rồi để
điện thoại qua một bên.
"Bác sĩ Tống."
"À, vâng, anh có chuyện gì cứ căn dặn!" Tống Thụy Bình mặc áo khoác trắng đi tới.
"Chuẩn bị mọi thứ gì đó cần thiết cho mùa đông khắc nghiệt đi."
"Tôi đã chuẩn bị từ trước, tôi có nghe hai người nói chuyện điện thoại
không chỉ một hai lần, vì thế trong lòng cũng có chút tâm lý chuẩn bị,
đừng lo lắng, tôi đã chuẩn bị đâu vào đó, trong nhà cũng đã có đủ đồ
dùng."
Hùng Trì Viễn không đáp lại, ngày mai hắn sẽ cố gắng hơn nữa, nếu dị
năng của hắn có thể được kiểm soát tốt hơn một chút, hắn sẽ đến gặp
Giang Duy, mặc kệ chuyện về tận thế băng hà kia có thật hay không, chỉ
cần được ở bên cạnh Giang Duy là đã tốt lắm rồi.
Trong khi đó, Giang Duy đang lăn lộn trên giường với chiếc điện thoại,
nhìn vài chữ ngắn ngủi trong dòng tin nhắn khiến cậu cảm thấy rất thoải
mái, trước đây khi muốn liên lạc với người nào đó, cậu thường chủ động
gửi tin nhắn đi, loại cảm giác được gọi là nhắn tin thế này vẫn là lần
đầu tiên cậu được trải nghiệm, trong lòng liền nổi lên một cảm giác vui
vẻ không thể nào nói rõ được.
Sau khi lăn lộn mấy vòng, Giang Duy đứng dậy đi tắm, rồi lên giường ngủ thiếp đi.
Đã là ngày cuối cùng, Giang Duy cũng không chạy ra ngoài nữa, mà là trèo lên vùng núi xung quanh Vân Sam Dụ, diện tích của rừng cây tuy không
lớn bằng vùng núi của thành phố ZH, nhưng cũng kéo dài trùng điệp.
Trên đỉnh núi, Giang Duy lơ đãng nhìn vào quyển sách thú y, đồng thời
liếc mắt nhìn con đường đi vào Vân Sam Dụ, không có chuyện gì làm bèn
nhặt lấy cành cây gỗ chọc chọc vào mấy con kiến trên đất, thỉnh thoảng
còn ném một hai cái bánh quy về phía những con kiến trước mặt.
Giang Duy vô tình nhìn thấy một con sóc đang len lỏi qua cây tùng cách
đó không xa, cậu lấy ra một ít trái cây khô, ném xuống mặt đất dưới gốc
cây bên đó.
Giữa trưa, Giang Duy nhìn bầu trời dần trở nên u ám, chẳng trách lúc này đã không còn thấy bóng dáng con kiến nào nữa, thì ra là trời sắp đổ
mưa.
Bầu trời tối sầm xuống, Giang Duy quay về chỗ cánh cửa đường hầm, nhìn
mưa rơi xối xả ở cửa đường hầm, sau cơn mưa dai dẳng kéo dài suốt buổi
chiều, sắc mặt Giang Duy càng trở nên trắng bệch, thời gian ngày cuối
cùng đã trôi qua, mà vẫn không thấy Hùng Trì Viễn tới đây..
Giang Duy sờ tới điện thoại di động định gọi điện, nhưng trước khi đổ
chuông thì tín hiệu di động đã bị ngắt quãng, đột nhiên Giang Ngật hốt
hoảng, ở lần tận thế băng hà trước cậu không dùng điện thoại, nên cậu
không nhớ rõ được tình trạng kết nối tín hiệu của điện thoại di động xảy ra vào lần tận thế băng hà lúc trước.
Có phải vì sự thay đổi đột ngột của tia bức xạ mặt trời dẫn đến sự xuất
hiện của tận thế băng hà, nên ở giai đoạn đầu những chiếc điện thoại di
động bị ảnh hưởng bởi bức xạ mặt trời nên mới không thể sử dụng được
không?
Hoặc cũng có thể là do bên ngoài mưa lớn mà thôi!
Ngoài trời sấm sét ầm ầm, Giang Duy bước vào cánh cửa đường hầm, không
ngừng bấm điện thoại, nếu có sấm sét thì sẽ rất phiền phức.
Khi nhiệt độ trong không khí từ từ giảm xuống, mưa bên ngoài dần bắt đầu biến thành tuyết, Giang Duy cảm thấy trái tim mình cũng dần lạnh đi
theo làn tuyết rơi.
Lúc này mọi người vẫn chưa nhận ra được tốc độ nhiệt độ đang dần hạ
xuống thấp, nên khi nhiệt độ đột ngột hạ thấp chỉ khiến người ta nghĩ
rằng thời tiết đã thay đổi một chút, lúc trước cũng gần như là cậu chỉ
trốn ở trong nhà, mặc vào người thêm một chút quần áo.
Rồi tới sáng mai, sự biến đổi kinh hoàng sẽ khiến mọi người trở tay không kịp..
Đột nhiên điện thoại được kết nối, Giang Duy có hơi run lên một chút,
đầy dâu bên kia mơ hồ có một giọng nói vang lên: "Tiểu Duy, có một
chuyện.. nhanh chóng.."
Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nghe rõ, thì đã mơ hồ nghe được tiếng gầm gừ trầm thấp và hơi thở nặng nề, đột nhiên đôi mắt Giang Duy mở to:
"Hùng Trì Viễn, có phải là anh đã bị biến đổi rồi không?"
"Đúng, Tiểu Duy.. Cậu.. Đợi tôi."
"Cái gì? Hùng Trì Viễn, anh bị hóa thú sao? Có phải là bị hóa thú hay không?"
Tuy nhiên, điện thoại đã không tiếng động nào, đường dây đã bị ngắt, dù Giang Duy cố gọi thế nào, cũng không thể gọi lại được.
Gió lạnh thổi tới, Giang Duy cầm điện thoại ôm chặt cánh tay, bây giờ
chuyện duy nhất mà cậu cầu nguyện chính là, có thể nghe được âm thanh
hóa thú vừa rồi, là bởi vì, dị năng giả có dị năng hóa thú có khả năng
sống sót cao nhất, cho dù vì nguyên nhân gì mà Hùng Trì Viễn lại bị biến đổi sớm như vậy, chỉ cần hắn có thể bị biến đổi, thì nhất định hắn có
thể sống sót, nhưng vết thương từ vụ nổ đều có thể khôi phục, chắc chắn
là khi Hùng Trì Viễn bị hóa thú, thì hắn sẽ càng mạnh hơn nữa, chắc chắn là vậy!
Giang Duy phóng to bó củi để chặn lại lối vào bên trong đường hầm, để
lại một lối đi nhỏ, mặc trong người một lớp quần áo chống lạnh có thể
chống lại nhiệt độ xuống thấp tới -2000, Giang Duy nằm ở lối đi nhỏ nhìn chằm chằm về phía xa xa, cứ cho là sau khi hóa thú, Hùng Trì Viễn có
thể sống sót, cậu cũng hi vọng là Hùng Trì Viễn có thể xuất hiện trước
mặt cậu trước khi nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống thấp vào ngày mai.
Mà lúc này, Hùng Trì Viễn thấp giọng thở hổn hển, toàn thân đều đã bị
biến đổi, không còn là con người nữa, mà đã bị biến thành thú, không
gian xung quanh trở nên vặn vẹo, cả căn phòng bị xé nát và đổ sụp, vì sự an toàn, hắn đã để cho Tống Thụy Bình rời đi.
Tất cả xương cốt đều bị vỡ nát đến đau đớn, vết thương lần này còn nghiêm trọng hơn so với vụ nổ lần trước.
Hùng Trì Viễn chịu đựng cơn đau, ấn điện thoại xuống đất bằng xương từ
ngón tay bên cạnh xương cổ tay, bây giờ chỉ còn sót lại duy nhất một
mình hắn ở đây, một lần nữa dùng đến dị năng không gian chịu trách nhiệm bảo vệ những đồ vật bên dưới, mà lúc này điện thoại của hắn không ngừng lặp đi lặp lại đoạn băng ghi âm về cuộc trò chuyện khi trước giữa hắn
với Giang Duy, giọng nói này có thể khiến hắn còn trụ vững được.
Khi Hùng Trì Viễn không biết mình còn sống được bao lâu nữa, thì nhiệt
độ đột ngột xuống thấp đã từ từ ổn định lại dị năng bên trong cơ thể,
dần dà nằm trong sự khống chế của hắn, Hùng Trì Viễn giơ móng vuốt đẩy
bức tường đã bị sụp đổ trước mặt ra, đi ra ngoài từ đống đổ nát.
Thậm chí nhiệt độ bên ngoài khu đổ nát còn thấp hơn, bàn chân gấu rắn
chắc của Hùng Trì Viễn có thể cảm nhận được cái lạnh cực độ, mọi thứ
xung quanh đều bị đóng băng, băng phủ dài đến mấy mét cứ như một bức
màn, treo trên những tòa nhà cao tầng đã sụp đổ một nửa ngay bên cạnh,
toàn bộ những tòa nhà quanh đó đều bị băng tuyết dày bao phủ.
Gió lạnh buốt xuyên vào tận xương, Hùng Trì Viễn khua bàn chân gấu của
mình, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, cản lại cơn gió lạnh như
dao cắt, nhưng nhiệt độ thấp thì không thể ngăn cản được, Hùng Trì Viễn
nhấc chân gấu lên, từng bước đi về phía trước.
Đây chính là nhiệt độ thấp theo lời Giang Duy nói, -1300, một thế giới
băng giá đã hủy hoại tất cả sinh vật trên thế giới như trong tưởng tượng của cậu.
Nơi ở ban đầu nằm bên dưới lòng đất của Hùng Trì Viễn là một viện điều
dưỡng nhìn ra biển, nhưng khi từ xa nhìn lại thì không thấy biển, những
con sóng khổng lồ do bão gây ra có thể đã bị đóng băng ngay lập tức bởi
nhiệt độ xuống thấp đột ngột như vậy, hình thành hoàng loạt khối nhũ
băng vô cùng rắn chắc đóng vào trên tường băng.
Nếu sóng biển đều đã bị đông thành như vậy..
Hùng Trì Viễn tập trung toàn bộ lực chú ý để cảm nhận tình hình xung
quanh Giang Duy, có lẽ là bị ảnh hưởng của thời tiết, hắn cảm thấy hình
ảnh cũng không được rõ ràng cho lắm, hình như Giang Duy vẫn còn đang chờ ở cửa đường hầm?
Cái tên nhóc ngốc nghếch này, không phải đã dặn là phải đợi bên trong phòng thí nghiệm khép kín sâu trong núi hay sao?
Đột nhiên, không gian quanh người Hùng Trì Viễn biến đổi càng trở nên
vặn vẹo nghiêm trọng hơn, móng gấu mạnh mẽ, tức tốc chạy về nơi Giang
Duy đang ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT