Trong lúc những người ở đây nghĩ rằng Đường Nghiêu chắc chắn phải cúi đầu xin lỗi Trần La Sinh thì Đường Nghiêu lại lắc lắc đầu, nói: "Bằng anh, còn chưa đủ."
Trần La Sinh giật mình, sau đó cười to nói: "Thằng nhóc không biết điều, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."
Anh ta quay đầu lại nhìn Ngô Thiên Hào nói: "Hiệu phó Ngô, ông xem chuyện này phải làm sao đây?"
Ngô Thiên Hào cười cười, xoay xoay nửa ly rượu trong tay, nói với Đường Nghiêu: "Cậu đồng chí này, tôi chính thức thông báo với cậu, cậu bị sa thải khỏi Đại học Ly Thành."
Kẽo kẹt!
Ngô Thiên Hào còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra. Ngô Thiên Hào rất tức giận, là ai không biết điều như vậy, không biết là ông ta ghét nhất bị người khác ngắt lời hay sao? Ông ta quay người định nhìn xem người đến là ai, thuận tiện răn dạy hai câu để bày ra uy nghiêm của mình một chút. Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy người đi vào là ai thì những lời muốn nói ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Không chỉ là ông mà dường như cả căn phòng đều đã bị đông cứng lại.
Một nhóm bảy tám người đi đến, cầm đầu là một người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, mặc áo sơ mi rộng thùng thình. Cho dù là người đi học hay đi làm ở Đại học Ly Thành thì ai cũng biết người này là ai. Người này chính là hiệu trưởng của Đại học Ly Thành, Lâm Viễn Huy!
Mà sau lưng Lâm Viễn Huy là năm sáu người có trai có gái, đều là thành phần lãnh đạo cao tầng của trường đại học Ly Thành, trong đó có hai ba người có chức vị không thua Ngô Thiên Hòa. Càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là bên cạnh hiệu trường Lâm có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, so với hiệu trường Lâm thì trẻ hơn rất nhiều nhưng lại được đi ngang hàng với hiệu trưởng Lâm, hai người còn nói chuyện với nhau.
"Đó không phải là bí thư Hoàng Tường của Lý Vô Song hay sao?" Có người nhận ra người kia, thầm thì nói.
"Thì ra là bí thư Hoàng, khó trách có thể đi bên cạnh hiệu trưởng Lâm." Mọi người hiểu rõ trong lòng, Lý Vô Song là một trong mấy thành viên của hội đồng quản trị, hầu như mỗi năm đều quyên góp một khoản tiền lớn cho trường học. Lấy năng lực của Lý Vô Song, ông có thể trực tiếp can thiệp vào trong cuộc bổ nhiệm hiệu trưởng.
Trần La Sinh nhìn kỹ một chút sau đó trưng lên khuôn mặt tươi cười tiến đến nghênh đón cùng với Ngô Thiên Hào, anh ta đã nhìn thấy cha của mình đang đứng với mấy người ở sau lưng hiệu trưởng Lâm.
"Hiệu trưởng Lâm, bí thư Hoàng, sao hai người lại đến chỗ này?" Ngô Thiên Hào kính cẩn nói.
Lâm Viễn Huy cười nhạt, nói: "Nghe nói lão Ngô ông đang chiêu đãi giáo sư Thẩm với mấy bác sĩ của bệnh viện Đệ Nhất, trùng hợp là tôi và bí thư Hoàng cũng ăn cơm trong Quý Tân Lâu, cho nên cùng nhau lại đây nhìn xem.
Nói xong, anh nhìn giáo sư Thẩm đang đứng ở gần đó cười một cái, nói: "Giáo sư Thẩm vất vả rồi."
Thẩm Dư và Mộ Dung Tuệ cũng đã đi tới, ông khẽ gật đầu, nói: "Không có gì."
Lâm Viễn Huy thấy không khí hơi im ắng, cười nói: "Mọi người cứ ngồi đi, tôi chỉ đến đây nhìn xem một tí, không có ý gì khác.”
Mọi người cười cười, nào dám ngồi xuống, chỉ có Đường Nghiêu là từ lúc ban đầu không có đứng lên, vừa vặn bị mọi người che khuất.
"Lão Ngô, lúc nãy các ông đang làm gì đó? Hình như là tôi nghe được ông muốn sa thải ai. Ai da, trong lúc ăn cơm thì không cần nói chuyện công việc đâu." Lâm Viễn Huy cười hiền lành nói.
Ngô Thiên Hòa còn chưa nói, Trần La Sinh đã xen mồm vào: "Hiệu trưởng, quả thật là lúc nãy hiệu phó Ngô có chuẩn bị sa thải một con sâu làm rầu nồi canh trong trường Đại học Ly Thành chúng ta."
Trong lòng Lâm Viễn Huy hơi giận, trước mặt bí thư Hoàng mà nói con sâu làm rầu nồi canh, đây chẳng phải là muốn nói ông quản lý không tốt hay sao, nhưng mà bây giờ ông chỉ có thể tiếp lời Trần La Sinh, hỏi: "Hử? Là đồng chí nào thế?"
"Đường Nghiêu, còn không lại đây?" Trần La Sinh cười lạnh, kêu to gọi Đường Nghiêu còn đang ngồi ở trên ghế.
"Đường Nghiêu?" Chân mày Lâm Viễn Huy và bí thư Hoàng nâng lên, cảm thấy tên này rất quen tai, hình như là nghe qua ở chỗ nào rồi.
Đường Nghiêu lạnh lẽo nhìn Trần La Sinh, nói: "Tôi đã bị trường học sa thái, dựa vào cái gì mà nghe lời anh?" ( truyện trên app T𝕪T )
Trần La Sinh cực kỳ tức giận, làm như là trước khi sa thải tôi nói thì cậu nghe lời vậy. Nhưng Đường Nghiêu biểu hiện như thế ngược lại làm thỏa mãn ý định của Trần La Sinh. Trần La Sinh quay đầu, nhìn Lâm Viễn Huy, nói: "Hiệu trưởng Lâm, ông cũng thấy rồi đó, tên nhóc này không nghe dạy bảo, coi lời của cấp trên không ra gì, cậu ta không phải con sâu làm rầu nồi canh thì là cái gì, không sa thải cậu ta thì sa thải ai?"
Lâm Viễn Huy rất biết cách đối nhân xử thế và bồi dưỡng phẩm chất tốt đẹp, ông cười nói: "Người trẻ tuổi, có chút tính tình cũng là chuyện bình thường, để cho tôi tới nói với cậu ấy mấy lời."
Vốn muốn sa thải một người thì không cần tới Lâm Viễn Huy tự mình ra mặt nhưng mà lúc này lại có rất nhiều người quan trọng ở đây như vậy, ông cũng muốn bày ra uy nghiêm của chính mình. Vậy nên ông vòng qua Trần La Minh, chuẩn bị nghiêm túc mà nói nói người trẻ tuổi kia một chút. Nhưng cho đến khi ông chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ông mới hiểu được tại sao hai chữ "Đường Nghiêu" này lại quen tai như vậy.
"Đường, anh Đường." Một bụng lời nói ân cần hiền lành không nói ra được mà chỉ có thể khẽ rung giọng mà lắp bắp ra vài tiếng.
"Anh Đường?"
Bí thư Hoàng nghe đến ba chữ đó, đột nhiên nhớ tới Đường Nghiêu là ai, đó chính là người mà ngay cả lão Bạch cũng phải khen ngợi và kiêng dè rất nhiều. Anh vội vàng đẩy Trần La Sinh ra, đi nhanh đến trước mặt Đường Nghiêu, nhìn thấy người đó thật sự là Đường Nghiêu không sai, vội vàng kính cẩn mà nói: "Kính chào anh Đường."
Trần La Sinh giật mình!
Ngô Thiên Hào giật mình!
Khách khứa cả phòng và những người đi chung với bí thư Hoàng và hiệu trường Lâm cũng giật mình!
"Cậu ta không phải là nhân viên quản lý thư viện trường hay sao? Làm sao xứng để cho hiệu trường Lâm và bí thư Hoàng gọi một tiếng anh Đường!" Đầu óc Trần La Sinh quay vòng vòng tự hỏi, nhưng lại không có được đáp án nào chính xác.
"Hiệu trưởng, ông không nhận sai người chứ? Cậu ta chỉ là một nhân viên quản lý thư viện của trường chúng ta mà thôi." Trần La Sinh hỏi thẳng ra miệng.
Nghe được mấy từ "nhân viên quản lý thư viện", trái tim Lâm Viễn Huy như bị đè xuống, không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa, hôm đó Lý Vô Song tìm ông là để đưa vị Đường tiến sinh trước mắt này vào trong vị trí nhân viên quản lý thư viện.
Mấy ngày đi Thanh Viên, ông và bí thư Hoàng đều ở đó nên có vài phần ấn tượng đối với Đường Nghiêu. Vốn dĩ còn muốn tìm Đường Nghiêu tãn gẫu, nói một chút về vấn đề thay đổi chức vụ. Là nhân vật mà ngay cả Lý Vô Song và lão Bạch đều phải kiêng sợ thì làm sao Lâm Viễn Huy ông dám để cho người ta chỉ làm một nhân viên quản lý thư viện nho nhỏ chứ. Nhưng mà bởi vì bận bịu quá nhiều chuyện cho nên bị trì hoãn lại. Ông ngàn vạn không ngờ là mình lại gặp Đường Nghiêu ở chỗ này.
"Ông là Lâm Viễn Huy?" Đường Nghiêu ngẩng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Lâm, thản nhiên nói.
"Phải." Lâm Viễn Huy thành thật mà nói.
Lần này không chờ Đường Nghiêu mở miệng nữa mà bí thư Hoàng đã chủ động giới thiệu, nói: "Anh Đường, tôi là bí thư của chủ tịch Lý, họ Hoàng, cậu gọi tôi Tiểu Hoàng là được rồi."
Đường Nghiêu khẽ gật đầu.
"Hiệu trưởng, mấy người." Trần La Sinh còn đang mơ hồ không dám tin tưởng vào hình ảnh trước mắt, bí thư Hoàng và hiệu trưởng Lâm là hàng người nào, làm sao có thể ăn nói khép nép với Đường Nghiêu như vậy. Còn có "Tiểu Hoàng" là cái quái gì, trong Ly Thành có mấy người dám gọi vị bí thư này một tiếng "Tiểu Hoàng" chứ!
"Câm mồm!" Lâm Viễn Huy lạnh lùng quát to với Trần La Sinh: "Trần La Sinh, còn không nhanh lại đây xin lỗi anh Đường!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT