"Này, cậu bày cái mặt xem thường đó cho ai nhìn? Chẳng lẽ hiệu trưởng Lâm với Trần Mậu còn không vào được mắt ông lớn như cậu sao?" Có người nhìn mặt của Đường Nghiêu, hài hước hỏi.
Mọi người nghe thế, quay qua nhìn Đường Nghiêu với vẻ mặt chế giễu.
"Ôi, anh nói với cậu ta mấy thứ đó làm cái gì. Có lẽ tên nhóc này còn chưa gặp qua hiệu trưởng Lâm bao giờ, nói chi là Trần Mậu với biệt thự Thanh Viên, không chừng là nghe cũng chưa nghe qua bao giờ đâu." Cô gái trang điểm đậm che miệng cười nói.
Vốn dĩ mấy người này không tính để ý đến Đường Nghiêu, chỉ thuận miệng mà giễu cợt hai câu để không khí sôi động một chút mà thôi. Ai biết bỗng nhiên Đường Nghiêu lại nói: "Ai nói tôi không nghe qua bao giờ, tôi còn biết Trần Mậu tặng biệt thự Thanh Viên cho ai."
Mấy người đang nói chuyện phiếm đều có vẻ rất hứng thú với mấy lời Đường Nghiêu nói. Cô gái trang điểm đậm thuận miệng châm biếm nói: "Không phải cậu muốn nói là Trần Mậu tặng biệt thự Thanh Viên cho cậu chứ?"
Đường Nghiêu còn nghiêm túc mà gật đầu, nói: "Đúng vậy, Trần Mậu đã tặng căn biệt thự kia cho tôi."
"Ha ha ha!" Vừa dứt lời, nhóm người này đã phát ra một tràng cười to như là đã nghe được chuyện gì rất hài hước. May mắn là cái bàn này được đặt vừa vặn ở trong góc, hơn nữa lúc này thanh âm trong phòng cũng khá ồn cho nên không có bao nhiêu người chú ý tới chỗ này.
Mọi người cười xong một tràng, người đàn ông bên cạnh Đường Nghiêu đã cười đến đau bụng, anh ta đỡ bả vai Đường Nghiêu nói: "Tôi nói này anh bạn hiền, cậu khoác lác rất lợi hại đấy. Ngay cả mấy lời này mà cũng dám nói, nói không chớp mắt như vậy ai mà làm được, tôi quá khâm phục, quá khâm phục."
"Này mà còn kêu là lợi hại cái gì, phải gọi là chúa khoác lác mới đúng. Trần Mậu tặng biệt thự Thanh Viên cho cậu? Bà đây là nhân tình mà Trần Mậu bao nuôi đây này." Cô gái trang điểm đậm lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Những người khác cũng không đem lời Đường Nghiêu để trong lòng.
Đường Nghiêu cũng lười nói nữa.
Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Trần La Sinh mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo đi vào, đầu hơi hơi nâng, dáng vẻ cao ngạo không ai bì nổi mà đi thẳng đến chỗ bàn chính. Ngoại trừ Ngô Thiên Hòa, Thẩm Dư và Mộ Dung Tuệ ra thì toàn bộ những người khác ở bàn chính đều đứng lên, nịnh nọt mà hỏi thăm chào hỏi Trần La Sinh. Trần La Sinh chỉ thuận miệng trả lời còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tuệ.
Người đang ngồi kế bên Mộ Dung Tuệ thấy thế, vội vàng đứng lên nhường chỗ cho Trần La Sinh.
"Bác sĩ Mộ Dung, chúng ta lại gặp nhau." Trần La Sinh cười cười ngồi xuống.
"Hừ!" Mộ Dung Tuệ không tình nguyện mà hừ một tiếng.
"Đồ đ*! Bên ngoài giả bộ thành một đóa hoa sen trắng thanh cao, chờ ông đây bắt được cô tới trong tay thì phải làm cô một trận cho biết mặt." Trần La Sinh hung dữ nói nói thầm trong lòng.
"Vị trí này phải được người trẻ tuổi tài cao như giáo sư Trần ngồi, anh xem có đúng không giáo sư Thẩm?" Bỗng nhiên Ngô Thiên Hào nói ra một câu.
Vẻ mặt Thẩm Dư đã cực kỳ khó chịu.
Trần La Sinh nghe được ý ở ngoài lời, nói: "Chẳng lẽ lúc nãy có người muốn ngồi ở đây hay sao, xin hỏi giáo sư Thẩm bây giờ người đó ngồi đang ở đâu?"
Ngô Thiên Hào khẽ nâng cằm, chỉ vào Đường Nghiêu đang ngồi trong góc bàn, nói: "Chính là cái tên nhóc con kia."
Trần La Sinh nhìn theo ánh mắt của Ngô Thiên Hào, thấy người nọ là Đường Nghiêu, lại quay qua nhìn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Dung Tuệ, bỗng nhiên sinh ra một kế, thầm nghĩ: "Không phải là cô chướng mắt ông đây sao? Vậy thì ông đây nhìn xem người cô coi trọng là cái thứ gì."
Vì thế, Trần La Sinh nói: "Hiệu trưởng Ngô, hôm nay mọi người vất vả như vậy, có phải chúng ta nên kính mọi người một chén rượu hay không?"
Ngô Thiên Hào ngạc nhiên một chút, sau đó cười ha ha, nói: "Đúng là nên như vậy."
Trần La Sinh cầm ly rượu vang đứng dậy đầu tiên, đi cùng với Ngô Thiên Hào qua cái bàn của nhóm Đường Nghiêu, hai người đã đứng dậy thì người khác làm sao dám ngồi nữa, vội vàng đứng dậy đi theo.
"Hiệu trưởng Ngô và giáo sư Trần đến đây." Mấy người ngồi cùng bàn với Đường Nghiêu thấy Ngô Thiên Hào và Trần La Sinh tới, thu liễm lại tiếng cười, không cười nhạo Đường Nghiêu nữa mà cố hết sức suy nghĩ làm sao để nịnh bợ được Trần La Sinh và Ngô Thiên Hào.
Ngô Thiên Hào đã đi tới, ngoại trừ Đường Nghiêu ra thì toàn bộ những người trên bàn đều đứng lên. Ngô Thiên Hào nhìn thấy rất tức giận, chính mình chủ động lại đây mời rượu mà tên nhóc này còn dám ngồi tại chỗ, đây không phải là không cho ông mặt mũi hay sao?
"Các vị hôm nay vất vả rồi. Tôi thay mặt Đại học Ly Thành cảm ơn sự nỗ lực của mọi người." Ngô Thiên Hào tạm thời đè xuống tức giận trong bụng, nâng ly với mọi người. Ông nhắp một ngụm nhỏ, mười mấy người trên bàn cũng nhanh chóng làm theo.
Trần La Sinh cũng nhấp một ngụm rồi đi đến trước mặt Đường Nghiêu, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ha ha, nghe nói cậu muốn ngồi vị trí của tôi?"
Đường Nghiêu ngẩng đầu, nói: "Tôi muốn ngồi ở đâu cũng không cần đến sự đồng ý của anh ."
"Ha ha ha!" Bỗng nhiên Trần La Sinh cười to chỉ vào Đường Nghiêu, nói: "Chỉ sợ mọi người còn không biết cậu nhóc này là ai?" Sở dĩ anh tới trễ như vậy là bởi vì nhờ người đi tra xét Đường Nghiêu.
Mọi người lắc đầu không hiểu, không biết Trần La Sinh muốn nói chuyện gì.
Trần La Sinh dừng cười, nói: "Nói nữa có lẽ mọi người không tin, Đường Nghiêu là người làm công việc có ý nghĩa nhất trong trường chúng ta."
Trong ánh mắt thắc mắc của mọi người, Trần La Sinh từng chữ từng chữ nói: "Cậu ta chính là nhân viên quản lý thư viện trong trường chúng ta, chuyên dọn dẹp sách báo, có thể được xem như là người khuân vác tri thức. Mọi người nói xem, loại công việc này có phải là rất có ý nghĩa hay không? Rất giỏi hay không? Ha ha ha!" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Tuy là nói thì nói như vậy nhưng khinh thường hiện rõ trên mặt Trần La Sinh đã nói rõ ý anh ta muốn nói là cái gì.
"Ha ha ha!" Những người còn lại cũng phối hợp mà nở nụ cười, trong khoảng thời gian ngắn, Đường Nghiêu như là đã trở thành một bộ phim hài để mọi người cười cợt.
Đường Nghiêu lại bình tĩnh không nói gì, xoay xoay cái ly đang cầm, nhìn Trần La Sinh, nói: "Anh cười đủ chưa?"
Trần La Sinh giật mình không cười nữa mà chỉ vào Đường Nghiêu, nói: "Cậu nhóc, tới bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, tôi còn nghĩ cậu là nhân vật nào lớn lắm, không nghĩ tới chỉ là một cái nhân viên quản lý nho nhỏ. Cậu thức thời thì tốt nhất nên cung kính mà đứng dậy xin lỗi tôi, nói không chừng tôi sẽ tốt bụng mà để cho cậu tiếp tục làm việc ở thư viện. Nếu không thì, ha ha!"
Mọi người nhìn thấy thế, theo bản năng mà cách xa Đường Nghiêu một chút, vốn tưởng rằng Đường Nghiêu chỉ thích khoác lác mà thôi, ai ngờ lại không biết sống chết mà đi đắc tội với Trần La Sinh, trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc nãy không có đến gần Đường Nghiêu.
Trần La Sinh cong lưng xuống, nói vào tai Đường Nghiêu: "Ha ha, dám đoạt gái của ông đây thi kết cục chính là như vậy."
Nói rồi Trần La Sinh đứng thẳng người dậy, ngạo nghễ nói: "Đừng cho là tôi đang nói giỡn, có thấy người đứng bên cạnh tôi là ai không? Đây chính là hiệu phó Ngô, người phụ trách bổ nhiệm nhân sự trong trường chúng ta, cậu đi hay ở chỉ cần một câu của ông ấy mà thôi, đừng tự cắt đứt tương lai của mình."
Mộ Dung Tuệ nhìn nãy giờ đã không ngồi yên được nữa, muốn đứng lên nhưng lại bị Thẩm Dư ngăn cản.
"Cậu ấy không phải người bình thường, bọn người này không làm khó được cậu ấy." Thẩm Dư nhìn Đường Nghiêu một cái rồi nói với Mộ Dung Tuệ.
Mộ Dung Tuệ chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà ngồi xuống.
Ngô Thiên Hòa còn đang cầm hơn nửa ly rượu, cũng mang vẻ mặt cao cao tại thượng mà cười tủm tỉm nhìn Đường Nghiêu. Luận chức vị thì ông ta với cha của Trần La Sinh không khác nhau lắm nhưng cha của Trần La Sinh có khả năng cao là người sẽ trở thành hiệu trưởng nhiệm kỳ tiếp theo của Đại học Ly Thành, đến lúc đó ông ta không thể so sánh được cho nên bây giờ ông ta rất vui vẻ mà cho Trần La Sinh mặt mũi. Chỉ là sa thải một nhân viên quản lý thư viện mà thôi, quá đơn giản đối với ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT