Thời điểm hai người ngự kiếm đến Kim Lân Đài, rất nhiều phòng ốc còn bốc khói đen, môn sinh không ngừng mang theo nước tạt lên tường, Kim tinh tuyết lãng cũng héo đi không ít.
Ngụy Vô Tiện bắt được một môn sinh hỏi: "Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân ở nơi nào!?"
Môn sinh vừa thấy Ngụy Vô Tiện, co rúm lại một chút, chỉ về một hướng, "Hướng đó, Di Lăng lão tổ, Liễm Phương Tôn cùng trạch Vu Quân đang ở trong sương phòng ở thiên điện, hẳn là không quá đáng ngại.
Trong lòng Lam Vong Cơ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày hỏi: "Kim Lân Đài đến cuối cùng vì sao cháy."
Môn sinh này quả thực bị hai người dọa đến khóc, vâng vâng dạ dạ đáp: "Chuyện này, này, tiểu nhân không biết a, hình như là bởi vì Tử Huân công tử cùng Tử Hiên công tử nổi lên tranh chấp gì đó."
Ngụy Vô Tiện thả tay, vẫy vẫy, "Lam Trạm, hỏi hắn hắn cũng không biết, chúng ta trực tiếp đi tìm đại ca đi."
Lam Vong Cơ gật đầu một cái, liền cùng Ngụy Vô Tiện đi về phía thiên điện.
Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay là cái tính hấp tấp, vừa tiến đến liền bước vào phía sau bình phong, "Liễm Phương....!"
Mà Lam Vong Cơ cũng vững bước đi theo phía sau hắn, vừa định nhắc nhở hắn phải thông báo với người khác một tiếng, đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện phía trước bỗng nhiên cứng đờ.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, tuy rằng Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần quy quy củ củ một người nằm một người ngồi, nhưng cái không khí của bọn họ không bình thường làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân đã phá vỡ chuyện tốt gì đó.
Kim Quang Dao ngồi thẳng, đại khái là vừa mới nảy sinh sự việc bất ngờ, chỉ tùy ý khoác Kim tuyết lãng bào bên ngoài, không mang giày cùng ô mỹ như ngày thường, chu sa giữa mày cũng chỉ còn dấu vết hồng nhạt.
Hắn giơ tay lau lau hốc mắt sưng đỏ của mình oán trách nói: "Ngụy công tử, như thế nào tiến vào mà không lên tiếng gọi."
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái ót mà lúng túng: "Xin lỗi xin lỗi, nếu không ta lui ra ngoài gọi lại một lần?"
Thần sắc Lam Hi Thần còn có chút tái nhợt, ho nhẹ hai tiếng, lập tức thu hút được ánh mắt quan tâm của Kim Quang Dao, hắn chậm rãi lắc lắc đầu, ý bảo không sao, sau đó lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện nói: "Vô Tiện cùng Vong Cơ nếu đã đến thì vào đi."
Lam Vong Cơ nghe vậy mới bước vào sau bình phong, thấy biểu tình như nuốt phải trứng gà của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nắm tay hắn, lại nhìn đến Lam Hi Thần đang có chút suy yếu nằm trên giường, lo lắng nói: "Huynh trưởng, còn ổn?"
Lam Hi Thần hơi gật đầu mỉm cười:" Không có việc gì, chỉ là lửa nổi lên quá lớn, lúc rời khỏi đám cháy bị thương, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."
Nghe thấy lời này, Kim Quang Dao im lặng nắm chặt quần áo, gắt gao cắn môi dưới.
Nhị ca nhà hắn nào có phải vô ý bị thương, rõ ràng là vì bảo vệ hắn, bị xà nhà cháy rơi xuống trúng.
Ngụy Vô Tiện phục hồi lại tinh thần hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này? Kim Lân Đài như thế nào bỗng nhiên cháy lớn?"
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, "Ta cũng vừa tỉnh, không hiểu rõ lắm."
Kim Quang Dao hít một hơi, ổn định tinh thần, hướng Lam Vong Cơ hành lễ, "Ngụy công tử, Hàm Quang Quân, là Kim Lân Đài ta sơ sẩy, làm nhị ca bị thương, ta tất nhiên sẽ tự mình đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thỉnh tội."
Lam Vong Cơ mở miệng: "Còn thỉnh Liễm Phương Tôn nói rõ tình hình."
Kim Quang Dao thở dài, "Tử Hiên ca hôm qua đi Cùng Kỳ Đạo điều tra chuyện lạc ấn, đến đó phát hiện tiếng kêu than dậy trời đất, đốc công tác oai tác quái. Tử Hiên ca liền tìm đốc công hỏi chuyện, phát hiện Tử Huân khi săn đêm còn từng lấy tù nhân còn sống dẫn dụ yêu thú, chuyện lạc ấn, cũng là Tử Huân ngầm đồng ý."
"Sau khi Tử Hiên ca biết được, giận tím mặt, lập tức chạy về Kim Lân Đài cùng với Tử Huân náo một trận lớn, kết quả đêm đó Tử Huân uống quá nhiều, trong phòng đầy bình rượu, còn đi đến nơi khác giương oai. Hạ nhân không dám động, liền thỉnh Tử Hiên ca đến, kết quả Tử Hiên ca vừa bước vào cửa, vừa vặn thấy hắn đang gậy sự với một khách khanh, còn túm áo túm cổ muốn giáo huấn người ta."
Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ nói: "Cái vị khách khanh nào xui xẻo như vậy?"
Kim Quang Dao chần chờ nói: "Mạt lăng Tô thị....Tô Thiệp Tô tông chủ."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện rơi lộp bộp, kiếp trước Kim Tử Huân gây sự với Tô Thiệp, làm hắn yểm chú lên người, sau đó liền sinh ra một loạt bi kịch. Đời này hắn cố tình tránh Kim Tử Hiên, không nghĩ đến hai người này vẫn đụng nhau, thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Kim Quang Dao tiếp tục nói: "Tử Hiên ca liền sinh khí, lôi Tử Huân về phòng, lại nhìn thấy nhiều bình rượu như vậy, nhất thời không nhịn được rút kiếm đánh nhau với Tử Huân, kết quả đánh đổ nến, rượu gặp lửa liền lập tức bùng lên."
"Bất quá phòng ốc Kim Lân Đài đa phần là làm bằng ngọc thạch, chủ điện hay nơi ở thân thích đều là như thế, ngoại trừ phòng ốc của ta, tổn thất cũng không lớn lắm, hai người bọn họ đều an toàn."
Nói xong Kim Quang Dao cười khổ một chút, "Còn tốt không phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bằng không ở Vân Thâm phòng ốc đều làm bằng gỗ, trận lửa này thực sự quá sức."
Ngụy vô Tiện chấp nhận gật gật đầu, người Cô Tô Lam thị ngại ngọc thạch tục, toàn bộ tiên phủ đều làm bằng gỗ quý, cho nên kiếp trước Ôn thị phóng hỏa một trận, mới tan hoang như vậy.
"Bất quá," Ngụy vô Tiện vuốt cằm tự hỏi, "Tẩm điện của Liễm Phương Tôn tổn thất nặng nề như thế nào? Không phải cũng là chỗ thân thích ở sao?"
Kim Quang Dao cứng đờ, sắc mặt xấu hổ định trả lời, Lam Hi Thần đã giành trước, "A Dao vẫn chưa đến chỗ đệ tử thân thích ở, mà là ở phòng dành cho khách."
Kim Quang Dao trầm mặc một chút, nhìn Lam Hi Thần, khẽ gật đầu, "...Chính là như lời nhị ca nói."
Ngụy Vô Tiện nhìn trái phải một phiên, tổng cảm thấy bầu không khí của hai người này không thích hợp, bỗng nhiên nhanh trí quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, nếu đại ca không có việc gì, chúng ta đi dùng điểm tâm trước, sau lại đến thăm đại ca có được không?"
Lam Vong Cơ có chút không muốn, nhíu mày nhìn Lam Hi Thần trên giường, Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu ý bảo không vấn đề gì.
Lam Vong Cơ vẫn đứng không chịu đi, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nổ lực hơn một chút, túm lấy tay á rộng của Lam Vong Cơ, làm nũng: "Lam nhị ca ca, Tiện Tiện ba tuổi chết đói! Lại không cho Tiện Tiện ăn cơm, Tiện Tiện cũng muốn té xỉu nằm trên giường!"
Lam Vong Cơ nghĩ đến Ngụy Vô Tiện xác thực một ngày chưa ăn gì, huynh trưởng cũng tạm thời không ngại, đành phải thở dài, "Được, đi"
"Đi đi đi, ta phỏng chừng nhà bếp đại khái cũng bị thiêu, không bị thiêu cũng không rảnh nấu cơm cho chúng ta, chúng ta đi vào trong thành Lan Lăng ăn đi, ăn xong lại trở về, còn còn nữa, đại ca ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi a!" Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa kéo Lam Vong Cơ đi, một lúc sau còn quay lại chớp chớp mắt với hai người kia.
Kim Quang Dao đứng ở mép giường nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện kéo đi ra ngoài, bất giác cảm thán một tiếng: "Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân, tình cảm quả thật không tồi."
Lam Hi Thần cũng nhìn thân ảnh đang rời đi của bọn họ, "Bọn họ, cũng đã trải qua rất nhiều khổ cực."
Kim Quang Dao trở lại ngồi trên mép giường, cẩn thận phủ lên tay Lam Hi Thần, "Ta biết, Ngụy công tưởng trông vẻ ngoài có vẻ không tốt không biết trời cao đất dày, lại có khi ta nhìn thấy hai người bọn họ, trên người có loại đã trải qua rất nhiều sự việc.
Lam Hi Thần cũng kiên định cầm tay Kim Quang Dao, nghĩ nghĩ nói: "Ta từng nghe đệ đệ nói, hắn cùng Ngụy công tử, nhiều lần bỏ lỡ, cũng để lại rất nhiều tiếc nuối."
Y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kim Quang Dao, hốc mắt đỏ ửng của Kim Quang Dao vẫn chưa dịu đi, nghĩ là lúc y hôn mê đã khóc hết một lúc, nhịn không được nâng tay lên chạm nhẹ vào khóe mắt hắn, "A Dao khóc sao? Nhị ca không có việc gì."
Kim Quang Dao nén nhịn nhìn Lam Hi Thần, nhiệt độ từ ngón tay truyền đến khóe mắt, chỉ cảm thấy cảm giác muốn khóc lại dâng lên, nhịn không được nói: "Nhị ca hôm nay đỡ cho ta một cái, cũng làm A Dao thật sợ hãi!"
Hai người vốn dĩ đang chơi cờ, đến giữa đêm, Kim Quang Dao có chút mệt mỏi, Lam Hi Thần đứng dậy chuẩn bị trở lại phòng cho khách, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc và tiếng người chạy ầm ĩ. Kim Quang Dao tưởng khách khanh nhà ai nửa đêm ồn ào, định mở cửa ra nhìn một cái, ai ngờ vừa mới mở cửa sổ ra, một ngọn lửa thật lớn liền tiến vào. Cửa phòng sau đó cũng bị một cây cột ngã chặn lại, dọa hắn thanh tỉnh lại, còn đỡ Lam Hi Thần còn ở đây, dùng linh lực đánh nát cây cột, hộ tống hắn rời khỏi đám cháy.
Ai ngờ khi xuyên qua khách đường, một cây xà nhà thật lớn cuối cùng không chịu được lửa cháy, rơi thẳng xuống dưới, vốn dĩ Kim Quang Dao đã chuẩn bị chịu bị thương, ai ngờ lại rơi vào một cái ôm ấm áp bảo vệ.
Xà nhà vốn rơi xuống người hắn, cuối cùng lại rơi trên người nhị nha bạch nguyệt quang của hắn. Khóe miệng Lam Hi Thần liền trào máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng, lại vẫn kiên trì đưa hắn ra khỏi đám cháy mới hôn mê bất tỉnh.
Lam Hi Thần khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng sờ soạng ngọn tóc của Kim Quang Dao nói, "Nhị ca đã từng nói, sẽ bảo hộ A Dao thật tốt."
Sau đó thần sắc lại nghiêm túc nói: "A Dao, nhị ca có chuyện muốn nói với ngươi."
Kim Quang Dao ngẩn ra, cúi đầu thấp giọng nói: "Nhị ca, ngươi nói đi, A Dao nghe."
Lam Hi Thần ngồi dậy một chút, đem đầu Kim Quang Dao nâng lên để hắn nhìn mình, "A Dao, nhị ca tâm duyệt ngươi, không phải loại tình cảm huynh đệ, là thích giống Vong Cơ đối với Vô Tiện vậy."
Kim Quang Dao sửng sốt, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho tốt.
Lam Hi Thần cũng không vội, từ từ nói: "Nhị ca không biết A Dao đối với ta như thế nào, chỉ là chuyện hôm nay làm nhị ca phát giác, trên đời sớm phúc tối họa, sáng nay thấy người, khả năng ngày mai không thấy nữa. Nhị ca không muốn để lại tiếc nuối, cho nên mới đem tâm tình nói cho A Dao nghe."
Ngay sau đó buồn bã thở dài, "A Dao nếu không có tình cảm với nhị ca thì bỏ đi, xem như chưa bao giờ nghe qua những lời này, nhị ca vẫn sẽ lấy danh nghĩa huynh đệ bảo hộ cho A Dao thật tốt."
Thời điểm xà nhà rơi xuống, đại não Lam Hi Thần luôn luôn thanh minh vô cùng lại trở nên trống rỗng, thân thể lại nhanh hơn ý nghĩ vọt qua đỡ giùm hắn một kích. Sau khi tỉnh nghĩ lại không khỏi cảm thấy sợ, nếu hôm nay y không lôi kéo Kim Quang Dao chơi cờ, bằng linh lực của hắn, sợ là đã chết khi đang ngủ mơ.
Kim Quang Dao giật mình nghe Lam Hi Thần nói một phen, lại nhìn sắc mặt nhợt nhạt nhiễm một tia phiền muộn, tinh thần có chút gấp gáp nói: "A Dao cũng tâm duyệt nhị ca."
Nói xong lại sửng sốt, bất tri bất giác mặt đỏ lên.
"Lời này của A Dao là sự thật?" Lam Hi Thần ghé sát vào một chút, "Không phải là nhị ca thương thế chưa lành nên nghe lầm?"
Tâm của Kim Quang Dao cũng đang rối thành một đống, nhìn gương mặt tuấn tú của Lam Hi Thần đang ghé sát mình, nhịn không được lại hôn nhẹ lên gương mặt ấy một cái.
Lam Hi Thần sửng sốt, mắt phượng to đẹp hơi hơi trợn lên, giây lát sau một táy kéo Kim Quang Dao vào lòng ngực, âm thanh run nhẹ, "A Dao..."
Sắc mặt Kim Quang Dao đỏ ửng, giờ phút này nghĩ lại cũng sợ, nếu trận lửa trời xui đất khiến này lớn hơn một chút, sợ là chỉ có thể chia cắt vĩnh viễn, liền đem lời trong lòng nói ra toàn bộ: "Nhị ca, A Dao cũng thích nhị ca, có lẽ từ rất lâu về trước vẫn luôn....Nhưng xuất thân A Dao không tố, linh lực thấp kém nên chưa bao giờ dám mạo phạm nhị ca. A Dao thực sự luôn hâm mộ Ngụy công tử, có thể lớn mật âu yếm ở bên nhau."
Lam Hi Thần nhắm hai mắt, miệng vết thương sau lưng lại bắt đầu đau âm ỉ, nhưng y cảm thấy không đáng nhắc đến, chỉ gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực của minh, "A Dao không có không tốt, ở trong lòng Nhị ca, A Dao rất tốt."
Kim Quang Dao thống khổ nói: "Nhị ca thực sự cảm thấy như vậy sao, nhưng bọn họ đều nói A Dao là con......"
Lam Hi Thần đánh gãy lời hắn, "A Dao là con của Lam thị cầm phường Mạnh Dao cùng Lan Lăng Kim thị Kim tông chủ, có gì không tốt?"
Sau đó nhẹ nhằng nắm vai hắn, chăm chú nhìn, "A Dao, không nên xem nhẹ mình."
"Ta...." môi Kim Quang Dao giật giật, lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của mình không dùng được, chỉ có thể thở dài thỏa hiệp, "Nhị ca sao có thể nói thành như vậy."
Lam Hi Thần hơi hơi mỉm cười, như gió xuân phả vào mặt, "Nhị ca chỉ trần thuật sự thật thôi, đã là sự thật, A Dao tất nhiên vô pháp phản bác nhị ca."