"Người đâu, tìm đại một kẻ treo lên, cắt máu dẫn dụ yêu thú ra đây!" Ôn Triều ra lệnh một tiếng, Vương Linh Kiều bên này lại hướng người hắn hôn một ít, nũng nịu chỉ Miên Miên.

" Công tử, chọn nàng ta đi."

Ôn Triều nhìn theo tay Vương Linh Kiều, Miên Miên kinh hoàng trốn đến phía sau lưng các tu sĩ, nhưng phần lớn đều tránh đi không kịp, chỉ có Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ hai người sừng sững bất động, đứng phía trước che lại Miên Miên

Ôn Triều lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Miên Miên, vừa định mở miệng đề nghị đổi người khác, lại bị Lam Vong Cơ đánh gãy.

" Để ta."

Các tu sĩ phát ra vài tiếng hô nho nhỏ, Kim Tử Hiên một bên cũng kinh ngạc nhìn y một cái, Ngụy Vô Tiện chạy nhanh đến bên người Lam Vong Cơ, giữ chặt tay áo y, thanh âm hấp tấp: " Lam Trạm ngươi điên rồi! Còn chưa biết yêu thú trong động này ra cái dạng gì, lấy máu dẫn dụ, quá nguy hiểm đi."

Lam Vong Cơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện kéo tay áo y, vươn tay đặt lên trên tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng " Không sao."

Ôn Triều vốn là không muốn để Miên Miên bị treo lên, thuận nước đẩy thuyền nói:"Hảo, nếu Lam nhị công tử đã tự mình đề cử, Ôn mỗ há có thể làm mất mặt Lam nhị công tử, người đâu, đem Lam Vong Cơ treo lên..."

Lam Vong Cơ ngắt lời: "Không cần."

Nói xong đi đến bên cạnh hồ nước, đoạt lấy kiếm của một Ôn gia tu sĩ, nhẹ nhàng cắt một vết trên tay, đưa tay đặt xuống nước.

" Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện sốt ruột kêu một tiếng, muốn bước lên lại bị Giang Trừng giữ chặt.

Giang Trừng mở hai mắt nhìn, gấp giọng:" Ngụy Vô Tiện ngươi phát điên cái gì, Lam Vong Cơ muốn đi chịu chết, ngươi cũng muốn đi theo?"

Ngụy Vô Tiện hất tay Giang Trừng ra, chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt lo lắng, trong lòng rung động,không tự chủ ôn nhu an ủi: "Ngụy Anh, ta không có việc gì."

Ngụy Vô Tiện tức muốn hộc máu nói: "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không cần phải như vậy! Vạn nhất yêu thú này hung mãnh dị thường thì làm sao bây giờ? Ngươi, ngươi nhanh lấy tay lên!"

Lam Vong cơ bất đắc dĩ nói: "Ta không có muốn làm anh hùng cứu.....". Hắn chỉ muốn nhanh chóng đem chuyện này kết thúc mà thôi, không để Ngụy Vô Tiện giống lần trước kề kiếm vào cổ Ôn Triều, rước họa về Liên Hoa Ổ.

"Động! Đảo trong hồ động!" Lời nói còn chưa ra hết, không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy thạch đảo trong hồ bỗng nhiên rung động, chậm rãi trồi lên mặt nước.

Giang Trừng quát: "Là yêu thú!"

Kim Tử Hiên một bên nhanh tay lẹ mắt đoạt mấy cái cung tiễn từ tay tu sĩ Ôn gia còn ngây ngốc, Lam Vong Cơ cũng trực tiếp kéo Ngụy Vô Tiện phi thân lùi về phía sau, đoạt lấy hai thanh kiếm, ném cho Ngụy Vô Tiện một thanh, trong đáy hang động lâm vào hỗn chiến.

Ôn Triều thấy tình thế không ổn, vội vàng trốn sau người bên cạnh, run rẩy hô: "Ôn, Ôn Trục Lưu, mau hộ tống chúng ta đi lên, mau!"

Vương Linh Kiều bên này thấy tình thế lâm vào đại loạn, âm thầm lui ra phía sau hai bước, cầm lấy lạc ấn, cười lên một cái đầy tàn ác, nói khẻ với tên tôi tớ bên cạnh: "Đi, đem ả Miên Miên kia kéo tới đây cho ta."

Tôi tớ theo lời kéo Miên Miên đến trước mặt Vương Linh Kiều, mặt ả lộ tia hung ác, giơ lạc ấn hướng đến mặt Miên Miên đưa đến.

"A!!"

Lạc ấn rơi trên mặt đất, Vương Linh Kiều ôm lấy bàn tay hô:" Ai! Kẻ nào không có mắt dám đánh lén ta!" Nhìn trái phải một hồi, mọi người đều đang hỗn chiến với yêu thú, không ai để ý đến ả, mà Miên Miên cũng nhân cơ hội chạy đến phía sau Kim Tử Hiên.

Vương Linh kiều thấy thế, tức hộc máu mắng vài tiếng, chỉ có thể từ bỏ, xoay người bò lên trên huyệt động.

Trong động mọi người dần kiệt sức, định quay đầu thoát khỏi huyệt động, lại phát hiện cửa động đã bị người nhà họ Ôn lấp kín.

Lần này đến phần lớn đều là tu sĩ còn trẻ tuổi, nhìn thấy tình huống này, đều nản lòng thoái chí, Lam Vong Cơ lại đạm nhiên nói: "Trong hồ có lá phong, đáy hồ có lối ra, Giang công tử bơi lội thành thạo, xuống hồ tìm tòi là có thể thấy."

Giang Trừng lập tức hiểu rõ ý tứ của Lam Vong Cơ, "Ta đi xuống xem đáy hồ như nào, các ngươi ở đây thu hút chú ý của yêu thú."

Nói xong liền lặn xuống nước, không bao lâu nhô đầu lên: "Đáy hồ có lối ra, một lần có thể qua năm sáu người."

Ngụy Vô Tiện im lặng nãy giờ mở miệng nói: " Người biết bơi mang theo người không biết, từng người từng người đến, không gần hoảng loạn, ta dùng lửa hấp dẫn yêu thú."

Giang Trừng tức giận, "Ngụy Vô Tiện ngươi không cùng chúng ta ra ngoài sao?"

Ngụy Vô Tiện nói:"Dù sao cũng phải có một người cản phía sau, các ngươi chạy nhanh đi! Nếu không thấy ta ra, sư muội ngươi nhớ dẫn người tới cứu ta."

Giang Trừng cũng hiểu rõ sự tình nặng nhẹ, nhanh chóng hít mạnh một hơi, chỉ có thể mang theo Kim Tử hiên cùng đám người rời đi."

"Lam Trạm, ngươi không đi cùng bọn Giang Trừng sao?" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không có ý di chuyển, mở miệng hỏi.

Lam Vong Cơ đi đến gần hắn một chút, "Ta bồi ngươi."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, sau đó lại cười sáng lạn: "Hảo a, nếu hai người chúng ta chết ở chỗ này, cũng là do bị yêu thú hung mãnh dị thường giết chết, không tính là mất mặt đi."

Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Sẽ không, vạn sự cẩn thận."

Mắt thấy mọi người bơi ra bên ngoài, yêu thú bỗng nhiên phản ứng, liền hướng cửa động dưới hồ đi đến, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tiến lên cùng yêu thú triền đấu. Lam Vong Cơ dù có thân thủ vài thập niên, trên tay không kiếm cũng không đàn, đối mặt mới yêu thú hóa thần thất bại Đồ Lục Huyền Vũ cũng khó khăn lắm mới có thể đánh đuổi, một hồi lâu cùng Ngụy Vô Tiện đối phó con Huyền Vũ, cả hai tránh mình vào một cái khe nhỏ trong động.

Hai người ngồi tựa vào vách đá, cả hai lúc này cũng chẳng bị thương, chỉ có chút kiệt sức, Ngụy Vô Tiện nhặt được một ít cành cây khô nhóm lửa, trong động chỉ nghe tiếng đốm lửa nổ bùm bùm, hai người không ai mở miệng nói chuyện nhưng lại không kìm được nhìn nhau trong im lặng.

Một lát sau, Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, hai tay đặt ở đầu gối khẽ nắm chặt một chút, mở miệng nói: "Lam Trạm, ngươi không có gì muốn nói sao?"

Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn hắn một cái, cư nhiên không biết nên đáp lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

"Hảo, ngươi không nói, để ta nói." Ngụy Vô Tiện hít một hơi: "Từ khi đến Kỳ Sơn giáo hóa ngươi bắt đầu kỳ lạ, này không nói tới, vừa rồi ở trong động, ngươi như thế nào lại biết yêu thú ở trong hồ nước? Còn có lạc ấn của Vương Linh Kiều, người khác không thấy được, nhưng ta vẫn luôn nhìn ngươi, là ngươi dùng linh lực đánh lén Vương Linh Kiều, còn có vừa rồi cùng Huyền Vũ triền đấu, thân thủ của ngươi so với lần trước giao thủ cùng ta trên bờ tường Vân Thâm phải nói tăng lên gấp đôi đi."

Ngụy Vô Tiện rối rắm, rốt cục vẫn là mở miệng hỏi:" Ngươi....có phải bị vị cao nhân nào đoạt xá hay không?"

Lam Vong Cơ có chút khẩn trương, đến lúc Ngụy Vô Tiện hỏi câu cuối, cảm giác bất đắc dĩ, thật sự không biết nên trả lời vấn đề này của hắn như thế nào, giương mắt hỏi ngược lại: "Vừa rồi hỗn chiến với yêu thú, tình huống nguy cấp, ngươi vì cái gì vẫn luôn nhìn ta?"

"Ta...."Ngụy Vô Tiện nhất thời nghẹn lời, nhìn chằm chằm đôi mắt Lam Vong Cơ một chút rồi quay mặt đi, bàn tay nắm chặt khi nãy cũng không tự chủ đưa lên sờ soạng cái mũi.

Cái động tác nhỏ này bỗng nhiên làm Lam Vong Cơ trong lòng nắm chắc vài phần.

Cùng hắn làm phu thê nhiều năm, rất nhiều động tác nhỏ sớm đã quen thuộc nhớ trong lòng. Ngụy Vô Tiện chỉ có khi đang khẩn trương mới làm động tác nhỏ này.

Nguyên nhân vì cái gì khẩn trương? Đối mặt với người trong lòng mới có thể khẩn trương, giống như năm đó y đối với Ngụy Vô Tiện cũng như vậy.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện, cúi người về trước một chút, khoảng cách hai người thu hẹp lại, không khí giữa cả hai bỗng chốc biến hóa vi diệu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân có thể ngửi rõ ràng được mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ.

" Ngụy Anh, ngươi có đang quá thích người nào?"

Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện mấp máy một chút, không tự giác muốn trốn, rồi lại hồi phục tinh thần, bản thân có cái gì phải trốn, Lam Trạm y cũng không có làm gì hắn! Trốn thì chẳng phải quá mất mặt sao!

Lam Vong Cơ cũng không chờ hắn trả lời, khóe môi nhiễm một tia cười không dễ phát hiện, lui trở về, lưng tựa trên vách đá, đoan chính ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại bắt đầu điền tức.

" Hưu sinh dưỡng tức, sợ lúc sau còn một lần ác chiến."

Thấy Lam Vong Cơ trở về chỗ, trong lòng Ngụy Vô Tiện âm thầm thở ra, đột nhiên nhớ tới, không đúng a, Lam Trạm còn chưa trả lời vấn đề của hắn a!

Còn nữa, câu vừa rồi của Lam Trạm có ý tứ gì! Thích người nào, hắn không có thích người nào a, muốn nói có thì....Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ, lại nhớ đến mấy ngày nay luôn hiện lên trước mặt hắn đủ thể loại thân ảnh, liền lâm vào rối rắm.

Ngụy Vô Tiện buồn bực dựa vào vách đá, trong đầu nhớ đến trận giao chiến, nhất thời không muốn nói chuyện cùng Lam Vong Cơ, hắn tổng lại là cảm thấy Lam Vong Cơ bị đoạt xá, cái gì cũng không thích hợp.

Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng nói: "Ngụy Anh, nếu có một ngày ta tu quỷ đạo, ngươi sẽ xem ta như thế nào?"

Đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn còn suy nghĩ chuyện của Lam Vong Cơ, không chút để ý trả lời: "Tu gì cũng vậy, ngươi vẫn là Lam Trạm a."

"Không đúng, ngươi hỏi cái này để làm gì?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên phản ứng, "Chẳng lẽ ngươi tu tà thuật mới trở nên lợi hại như vậy? Thân thể có tổn hại hay không?"

Lam Vong Cơ vẫn đang điền tức, mở mắt ra nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trên tay giống như đang cùng cành cây phân cao thấp, cứ bẻ gãy từng đoạn rồi quăng xuống, trên mặt lại nghiêm túc nhìn hắn, có chút buồn cười, lắc lắc đầu: "Đều không phải vậy, chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Sau đó lại nhắm mắt, trong miệng phát ra tiếng ngâm một khúc kiếp trước trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ.

Vong Tiện.

Ngụy Vô Tiện đang bẻ cành cây chợt dừng lại một chút, đợi y ngâm xong một khúc, tay đã không ngừng run lên, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm....?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play