Xạ Nhật Chi Chinh cuối cùng cũng kéo màn che xuống, bách gia sôi nổi nâng chén ăn mừng, thuận tiện thảo luận phân bố vàng bạc tài sản Ôn gia dư lại như thế nào, ồn ào túi bụi.
Giang Lam Nhiếp ba nhà đối với vị trí tiên đốc đều vô tình, làm cho Kim Quang Thiện nhặt được cái tiện nghi.
Thanh Hành Quân chính thức đem chức vị Tông chủ truyền ngôi cho Lam Hi Thần, Giang Phong Miên cũng tuyên bố lui ẩn, Giang thị Tông chủ đổi cho Giang Vãn Ngâm.
Mà Kim Tử Hiên đối với mấy cái phong hào đều cảm thấy không vừa lòng, lựa chọn mất mấy ngày, cuối cùng cũng không vừa lòng cái nào, cũng chỉ có thể để ngày sau định đoạt.
Hai người Hiểu Tinh Trần mang theo Tiết Dương tạm thời cáo biệt với mọi người, đi về phương Bắc trợ giúp những bá tánh bị ảnh hưởng do sóng thần.
Mạnh Dao vì ở Xạ Nhật Chi Chinh có công dẫn dắt, tỏa sáng rực rỡ, chiến công hiển hách, Kim Quang Thiện gửi bảy phong thư về Cô Tô Lam thị, đều bị Lam Hi Thần ngàn cân đẩy lùi trở về, cuối cùng Kim Quang Thiện phải đích thân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thỉnh cầu mang Mạnh Dao về Kim gia, nhận tổ quy tông.
Lam Hi Thần đưa Mạnh Dao đến Hàn Thất gặp Kim Quang Thiện, Kim Quang Thiện than thở khóc lóc biểu đạt lúc ấy bản thân có đủ loại khổ riêng, thật tình bây giờ muốn hắn nhận tổ quy tông, thậm chí còn muốn đưa Mạnh Thơ ra.
Mạnh Dao không có trực tiếp trả lời, chỉ nói phải về suy nghĩ cẩn thận một chút.
Kim Quang Thiện thấy thế khuyên bảo vài câu mới rời đi.
Mạnh Dao đi ra phía sau Hàn thất, hướng Lam Hi Thần xin chỉ thị xuống núi một chút. Lam Hi Thần trong lòng đã hiểu rõ hắn muốn đến Thải Y Trấn gặp Mạnh Thơ, trong lòng bất đắc dĩ, lại không ngăn cản.
Có lẽ cũng bởi vì, bản thân không có tư cách cùng lập trường đễ ngăn cản.
Ngày thứ hai, Mạnh Dao xuống núi, ở trên đường mua chút đồ vật tinh xảo cho nữ tử, đi đến Lam thị cầm phường ở Thải Y Trấn.
Mạnh Thơ đang chỉ dạy mấy thiếu niên đàn tấu < Hồ già thập bát phách>, nữ tử phong trần mặc váy diễm lệ đổi thành quần áo một thân xanh nhạt, đem cả người nàng càng thêm nhu hòa đạm nhiên.
Mạnh Dao đứng bên ngoài cầm phường, nhẹ gọi một tiếng: "Mẫu thân."
Nữ tử ôn nhu vừa nhấc đầu, lại thấy nhi tử mình tâm tâm niệm đã lâu không gặp, hơi hơi mở to hai mắt, ngay sau đó vén quần áo đứng dậy bước nhanh qua, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mạnh Dao, âm thanh run rẩy nói: "A Dao, A Dao."
Mạnh Dao cũng là thập phần xúc động, "Mẫu thân, ta đây."
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Mạnh Thở vui vẻ nhìn nhi tử của mình, hiện giờ cũng là một thiếu niên lang phong nhã. Ở Lam thị cầm phường, cũng nghe được tin tức của Mạnh Dao ở Xạ Nhật Chi Chinh, trong lòng càng thêm an ủi.
Mạnh Dao đễ lễ vật xuống, cùng Mạnh Thơ hàn huyên một hồi, đột nhiên nói: "Mẫu thân, ngươi hiện tại vẫn là hy vọng ta trở lại Kim gia sao?"
Mạnh Thở sửng sốt, bất đắc dĩ cười một chút, "A Dao, nhận tổ quy tông nên làm, lá rụng về cội, huống hồ chúng ta là người."
Mạnh Dao lại nói: "Nếu Kim Quang Thiện kia cũng không muốn nghênh mẫu thân trở về?"
Mạnh Thơ lắc đầu, "Ta dù sao cũng là người ngoài, không có việc gì, huống chi mẫu thân hiện tại cũng thực tốt. Nhưng ngươi là cốt nhục hắn thân sinh. A Dao, có phải Kim tông chủ hắn...đến tìm ngươi? Ta biết, hắn vẫn là nhớ kỹ đứa con trai này, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ qua."
Ngón tay Mạnh Dao gắt gao nắm chặt giáo phục Lam thị, thấp giọng nói: "Mẫu thân, vậy người hy vọng ta nhận tổ quy tông sao?"
Mạnh Thơ sau nó lại cười, vỗ vỗ vai Mạnh Dao, "Mấu thân vất vả dạy ngươi thành tài, chính là hy vọng một ngày ngươi có thể nhận tổ quy tông, hơn nữa Lam tông chủ tốt với A Dao như vậy, A Dao có thể nhận tổ quy tông, không phải càng có thể giúp đỡ Lam tông chủ sao?"
Mạnh Dao nghe vậy trầm mặc một chút, đánh lạc sang hướng khác, lại cùng nàng hàn huyên vài câu, đến trời tối mới đứng dậy rời đi.
Khi rời đi quay đầu nhìn Mạnh Thơ một cái, Mạnh Thơ đứng đó nhìn hắn vẫy vẫy tay, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Mạnh Dao quay đầu, lơ là về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đứng ở sơn môn, nhìn các sư đệ quen thường ngày quen biết đang luân phiên trực ban, nhìn thấy Mạnh Dao đều cười chào hỏi, hắn cũng không quên đáp lễ, sau đó nhắm mắt đi vào sơn môn, nhìn từng hòn đá từng cây cỏ, trong lòng miên mang.
Hắn từng cho rằng đây là nhà của hắn, nhưng mà mẫu thân lại.
Mạnh Dao chậm chạp nện từng bước chân bậc thang, lại phát hiện Lam Hi Thần đứng ở bậc cuối cùng.
Mạnh Dao nhất thời không biết biểu tình thế nào, chỉ cúi đầu nói:".....Hi Thần ca."
Lam Hi Thần hơi cười một chút, sắc mặc dần dần trầm xuống nhưng không rõ ràng lắm, cho nên Mạnh Dao cũng không nhìn ra nét mặt bất đắc dĩ cùng thương cảm của hắn.
"Ngươi đã gặp mẫu thân của ngươi sao?"
Mạnh Dao nao lòng, nhỏ giọng trả lời: "Đã gặp."
Một khoảng trầm mặc.
"A Dao, phải rời đi sao."
Mạnh Dao mờ mịt nhìn hắn, như là muốn giải thích hay tìm cớ, "Ta không ham tiền tài của Kim thị, cũng không ham danh hào Kim thị công tử."
Lam Hi Thần lắc đầu, khẽ than thở: "A Dao, ta biết ngươi không phải là người như vậy. Việc ngươi trở về Kim gia, cũng tuyệt đối không phải lý do này."
Mạnh Dao đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lam Hi Thần đang mỉm cười nhìn hắn, vẫn là vị công tử ôn nhuận tuyệt thế đứng chờ hắn năm đó, hơi hơi hé miệng, "Hi Thần ca...nghĩ như thế nào."
Lam Hi Thần tiến về hắn hai bước, hơi hơi nâng tay, như là muốn chạm cái gì đó, cuối cùng lại buông xuống.
"Ta tôn trọng quyết định của A Dao."
Sau đó lại thở dài một hơi, "Mặc kệ như thế nào, A Dao trước sau vẫn là A Dao, Hi Thần ca cũng sẽ bảo hộ ngươi."
Mạnh Dao như cây huyền cầm đứt dây, xông lên ôm chặt lấy Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cả người cứng đờ một chút, chần chừ một lát, vòng tay ôm lấy hắn.
Chưa từng ôm, hai người đều không suy nghĩ cái ôm này rốt cuộc có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ là trong lòng nghĩ, liền làm như vậy, một cái ôm ngắn ngủi, giống như là lén trộm lấy.
Mạnh Dao khóc, trước mắt mơ hồ, cả người như chết chìm thông qua mặt nước nhìn lên không trung vậy.
Rốt cuộc cũng là tâm tính thiếu niên, ở Cô Tô Lam thị làm đệ tử, cùng Lam Hi Thần ở chung, thời gian tốt đẹp này làm hắn cảm giác như một giấc mộng, tưởng chừng dài lâu lại rất ngắn ngủi, hắn không muốn tỉnh lại.
Hắn cũng hoàn toàn không cảm nhận được Kim Quang Thiện rốt cuộc có bao nhiêu thật tình, thật tình yêu thương đứa con này.
Chính là ân dưỡng dục, không thể không báo.
Cuối cùng cả đời Mạnh thơ, bất quá cũng chỉ muốn hắn có thể nhận tổ quy tông.
Đem di vật của bà ngoại đi cầm, cũng chỉ vì muốn hắn mở ra một chút tiền đồ tu tiên nho nhỏ.
Ở Tư Thơ Hiên ngày đêm bán rẻ tiếng cười, vất vả duy trì kế sinh nhai của hai người.
Lam Hi Thần tuy rằng ôn hòa, lại không phải ngu ngốc, đạo lý này, hắn sao có thể không hiểu.
Dùng cái gì cản trở, cản trở bằng cách gì.
Mộng đẹp ở Cô Tô Lam thị, đến cuối cùng, cũng phải kết thúc.
Không thể không dừng, lưu luyến không ngừng.
Một tháng sau, Kim Lân đài nghênh đón một nhi tử lưu lạc bên ngoài của Kim Quang Thiện, là danh tướng mưu lược Mạnh Dao của Xạ Nhật Chi chinh, Kim Quang Thiện ban tên Kim Quang Dao. Sau đó cùng Lam Hi Thần, Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết đào viên kết nghĩa, Kim Quang Dao lấy danh hào Liễm Phương Tôn, trở thành một trong Tam Tôn.
Kim thị tuyên bố hai tháng sau chiêu đãi bách gia, Kim tinh tuyết lãng là hoa quý của Kim Lân đài, tổ chức một buổi hoa yến long trọng.
Tiên môn bách gia thay máu, các cuộc phân tranh mới đều ám lưu dũng động.
Nhưng mà hết thảy hỗn loạn bên ngoài với Lam Vong Cơ đều không can hệ. Ngụy Vô Tiện lần trước ngất đi đến nay vẫn chưa tĩnh, y cơ hồ là không ngủ không nghĩ ở tĩnh thất bồi hắn. Khi nào mệt mỏi cực độ, cũng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần bên giường, không dám ngủ say.
Ôn Tình cũng bị mời đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, chẩn bệnh mấy phen, chí nói là thuyên chuyển oán khí quá nhiều, kiệt lực mà ngất, trừ vài phương thuốc, nàng cũng thật sự hết cách.
Có lúc Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly đến thăm, nhìn khuôn mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt nằm trên giường, cũng chỉ có thể thở dài rời đi.
Ngụy Vô Tiện hôn mê, răng cắn chặt không chịu uống thuốc, những thang thuốc của Ôn Tình đều là Lam Vong Cơ dùng miệng đút cho hắn uống.
Hôm nay, cho hắn dùng thuốc xong, Lam Vong Cơ dùng khăn nhẹ nhàng lau đi vài vệt nước thuốc bên môi Ngụy vô Tiện, lại lau miệng của mình, buông chén, lẳng lặng ngồi bên nhìn chăm chú vào ái nhân của mình.
Ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn gương mặt hắn, nỉ non nói: "Ngụy Anh, ngươi rốt cuộc, khi nào tỉnh lại....."
Rốt cuộc là mệt mỏi đến cực điểm, dựa vào đầu giường gỗ khắc hoa mà thiếp đi.
Cũng bởi vì vậy đã bỏ lỡ hàng mi hơi hơi rung động của người trên giường.
Thời điểm Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến, là hai mắt nhắm liền mệt mỏi, dựa vào giường nghỉ ngơi của Lam Vong Cơ.
Mành che màu trắng rũ trên mặt hắn, ngoài cửa sổ là buổi đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện nỗ lực muốn ngồi dậy, tuy rằng rất cẩn thận nhưng vẫn kinh động đến Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ khó có được lần giật mình mà ngơ ra, rồi mới đột nhiên đem Ngụy Anh kéo vào lòng ngực của mình, ôm chặt lấy, như là muốn đem hắn mà khảm vào tận xương huyết.
Ngụy Vô Tiện để hắn tùy ý ôm, cho dù bản thân mình thở dốc có chút khó khăn, lại vẫn vỗ vỗ lưng an ủi Lam Vong Cơ.
Lam Trạm.....hình như gầy đi.
"Lam Trạm, khụ, khụ khụ, ta ngủ bao lâu?"
Âm thanh Lam Vong Cơ trầm thấp lại run rẩy mà nói: "Hơn hai tháng."
"A, lâu như vậy." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ cười một chút, sau đó dựa mặt bên vào lòng ngực Lam Vong Cơ, thập phần xin lỗi: "Lam Trạm, lại để ngươi chờ ta."
Lam Vong Cơ thong thả lắc đầu, "Không có việc gì,....trở về là tốt."
Ngươi một tháng không tỉnh, ta chờ ngươi một tháng.
Một năm không tỉnh, ta chờ ngươi một năm.
Mười năm không tỉnh, ta chờ ngươi mười năm.
Cho dù qua năm tháng thành xương khô, ta cũng sẽ chờ ngươi.
Ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, chờ đợi ngươi trở về.
Ngụy Vô Tiện thực vẫn còn suy yếu, lẳng lặng cảm nhận độ ấm trong lòng ngực Lam Vong Cơ, có rất nhiều lời nói, bọn họ căn bản đã không cần dùng ngôn ngữ để nói ra nữa.
Ôm mọt cái thật dài thật dài trong đêm tối, là đủ rồi.
"Lam Trạm, ta về rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT