Thấy Kim Tử Hiên tuy rằng nghiêm túc nhưng lại không có cảm xúc mâu thuẫn, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Kim công tử can đảm hiệp nghĩa, là một người Kim gia chân chính ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, nói tới lại ngượng ngùng, chúng ta dùng một ít thủ đoạn đột nhập, đem binh phù của tông chủ lấy ra. Xạ nhật chi chinh lúc đầu các thế gia có ước định, bời vì đông đảo thế gia tham dự, hầu hết lấy binh phù làm chuẩn điều hành, nay chúng ta đem binh phù giao cho Kim công tử, hy vọng Kim Công tử, không phụ sự mong đợi của mọi người."
Kim Tử Hiên ngạc nhiên nhìn hai người, chính hắn cũng không biết binh phù bị phụ thân đặc ở nơi nào, cho nên binh lực trên tay vẫn luôn không đủ, một đường từ trước đến nay đánh thức sự vất vả.
Lam Vong Cơ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: "Nếu Kim công tử không muốn, Lam gia có thể thay ngươi điều hành."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức hiểu ra, cười hì hì phụ họa nói: "Đúng vậy, nếu Kim công tử cùng với Kim tông chủ một lòng, mà hành động lần này vi phạm ý nguyện của Kim tông chủ, Giang thị ta cũng có thể thay ngươi điều hành, tuy rằng trộm binh phù cũng không phải là cái hành vi quân tử quang minh chính đại gì, nhưng tình thế bức bách, đánh thắng trận, tương lai tiên môn bách gia cũng sẽ không nói gì, chỉ cần Kim công tử nói hôm nay không gặp qua chúng ta, cũng có thể trước mặt cùng phụ thân đòi công đạo."
Lam Trạm một lần mở miệng, hắn liền hiểu rõ.
Tuy rằng hành vi của Kim Quang Thiện rõ như ban ngày, nhưng rốt cục cũng là phụ thân của Kim Tử Hiên, mà Kim Tử Hiên người này lại kiêu căng cao ngạo, không khích hắn một kích, sợ là sẽ không dễ quyết đoán.
Quả nhiên, Kim Tử Hiên suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Binh phù Kim thị ta, tất nhiên là để người Kim gia chưởng quản. Nhị vị yên tâm, hôm nay nhị với ta có ân cứu mạng, ta chắc chắn báo đáp. Huống chi Ôn thị có ý đồ hại Bách gia, Kim gia cũng nhất định sẽ không nương tay.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, thành.
Giao binh phù vào trong tay Kim Tử Hiên, hai người liền mang theo tu sĩ ngự kiếm trở về quân doanh.
Chờ đến ngày Kim Quang Thiện ngày ngày tìm hoan mua vui biết chuyện binh phù bị trộm, Kim Tử Hiên ra lệnh cho Kim gia tu sĩ đi trước cùng hội hịp hai nhà Lam Giang, đã là chuyện của bảy ngày sau.
Kim Tử Hiên mang rất nhiều Kim sĩ tu gia cùng Giang Lam hai nhà hội họp, Giang Trừng ở giữa doanh trướng bày một bàn cổ chuẩn bị đón người đến.
Chiến sự căng thẳng, trong trướng cũng chỉ có Lam thị song bích, vợ chồng Giang Phong Miên, tỷ đệ Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện.
Giang Phong Miên giơ ly lên hướng về phía Kim Tử Hiên: "Kim tiểu công tử, đi đường vất vả."
Dù sao cũng là trưởng bối, Kim Tử Hiên vội vàng đứng lên thi lễ, đem ly rượu uống cạn rồi mới ngồi trở lại, chỉ là ánh mắt lại mơ hồ dừng trên người Giang Yếm Ly.
Ngụy Vô Tiện thấy hắn nhìn sư tỷ mình đến ngây ngốc, nhớ đến hắn năm nào đó ở Bách Phượng Sơn đỏ mặt hét lên, trong lòng buồn cười, vì thế ho nhẹ một tiếng, "Khụ, Tử Hiên huynh, đừng thất thần a, nếm thử thức ăn xem vị thế nào."
Kim Tử Hiên lúc này mới phục hồi tinh thần, nhấm nháp vài món đồ ăn, nhịn không được khen: "Không nghĩ tới đầu bếp Giang thị tài nghệ tinh vi, món sườn hầm củ sen này so với đầu bếp Kim Lân Đài giỏi hơn không ít."
Giang Yếm Ly đỏ mặt, vẫn cắm cúi ăn cơm như cũ.
Giang Trừng nhướng mày, "Cái gì đầu bếp, là a tỷ của ta tự mình xuống bếp nấu."
Ngụy Vô Tiện một bên cũng lạnh lạnh nói: "Tử Hiên huynh, ngươi cần phải hảo hảo nhớ kỹ hương vị này a, tốt nhất là nhớ đến vị cái món sườn hầm củ sen này liền biết là sư tỷ ta làm ra."
" A Tiện, ngươi nói cái không đâu gì vậy...." Giang Yếm Ly nhịn không được mở miệng nói, trên mặt còn mang một tia đỏ lựng.
Kim Tử Hiên thật ra không quá để ý lời nói của Ngụy Vô Tiện, chỉ xem bộ dáng thẹn thùng của Giang Yếm Ly, cảm thấy nàng tuy không phải khuynh quốc khuynh thành diễm lệ, nhưng lại có một phần thanh tú, trong lòng càng thích hơn, thậm chí đã bắt đầu hối hận năm đó ở Vân Thâm đánh một trận cũng đem hôn ước cùng Giang Yếm Ly đập tan.
"Hảo, Kim công tử, mấy ngày nữa phải vào trong Thanh Hà, nói cách khác là phải đến dưới chân Kỳ Sơn, Kim tiểu công tử binh mã đã đến đủ hay chưa." Ngu Tử Diên mở miệng chặt đứt mấy người này tiếp tục cãi cọ, nhìn Kim Tử Hiên nói.
"Hồi Ngu phu nhân, Kim gia tu sĩ đã đến đầy đủ, chỉ chờ nhận mệnh." Tính tình Ngu Tử Diên cả huyền môn bách gia đều có nghe đến, huống chi còn có khả năng là nhạc mẫu tương lai, Kim Tử Hiên không dám chậm trễ, cung kính mà trả lời.
Ngu Tử Diên gật gật đầu, lại nhìn về phía Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện: "Như thế thì tốt, ăn cơm xong rồi, các ngươi cũng về doanh trướng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục hành quân."
Lam Hi Thần ở một bên mỉm cười nói: "Nói đến việc này, nhị vị công tử Giang thi cũng đến thời điểm lấy danh hiệu, không biết nhị vị có ý tưởng gì?"
Giang Trừng dùng khuỷu tay chọt Ngụy Vô Tiện một cái, ngại Kim Tử Hiên còn ở một bên, nhỏ giọng nói: "Ta đời trước có danh hiệu không, gọi là gì?"
Ngụy Vô Tiện ghét bỏ đạp một cái rồi đáp: "Có a, Tam Độc Thánh Thủ, có phải nghe giống người xấu lắm không."
Giang Trừng trợn mắt trắng, "Ngươi cút, Tam Độc Thánh Thủ nghe không tệ, ta cảm thấy rất thích hợp với ta. Đúng rồi, ngươi lấy danh hiệu là gì?"
"Ta sao," Ngụy Vô Tiện cười một cái ra vẻ mê hoặc, "Di Lăng lão tổ."
"Phụtttt!!!" Giang Trừng trong miệng còn một ngụm cơm thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhịn không được lớn tiếng nói: "Cái này ngươi còn quá phận hơn ta nhiều!!!"
Ngụy Vô Tiện há mồm định phản bác, thấy Ngu Tử Diên sắc mặt có chút không vui nhìn về phía hai người, lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho Giang Trừng một cái biểu tình "Ngươi nói thêm một câu nữa ta liền đánh ngươi", yên lặng cầm bát đũa lên lùa cơm ăn. Lam Vong Cơ phía đối diện trong mắt ẩn hiện một ý cười.
Một buổi cơn liền lung tung rối loạn dùng xong rồi, sau khi ăn xong Ngụy Vô Tiện lấy cớ tiêu thực lôi kéo Lam Vong Cơ đi mất.
Lam Hi Thần vốn dĩ cũng nên trở về doanh trướng, ma xui quỷ khiến lại đi tới quân doanh của Mạnh Dao.
Mạnh Dao vốn dĩ chưa kết đan, không cần đến chiến trường, nghe đến Xạ Nhật Chi Chinh, liền ngày ngày cầu khẩn Lam Hi Thần mang hắn theo, cho dù làm hầu cận cũng được, Lam Hi Thần cuối cùng cũng không lay chuyển được hắn, vẫn là đồng ý.
Lần trước đi Kim Lân Đài, hắn thật sự là phiền não không biết cuốn lấy Kim Quang Thiện như thế nào, lại không thể quấy rầy đệ đệ mình cùng Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể tìm Mạnh Dao tâm sự.
Không nghĩ đến Mạnh Dao vậy mà giúp hắn một cái đại ân.
Đi đến doanh trướng, nhìn thấy Mạnh Dao xắn tay áo lên giúp đỡ các tu sĩ chuyển lương thảo, hình dáng tiểu thiếu niên lại khiêng một bó lương thảo to lớn, vài sợi tóc rơi tán loạn bên tai không kịp vén lên, trên mặt còn có vài giọt mồ hôi, Vì thế yên lặng đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn đem bó lương thảo trên lưng đưa đến kho lương.
"Trạch Vu Quân?" Mạnh Dao kinh ngạc nhìn Lam Hi Thần, tu sĩ bên cạnh cũng sôi nổi hành lễ.
Lam Hi Thần gật đầu với các tu sĩ khác, đem theo Mạnh Dao ngồi xuống một bên.
Mạnh Dao lấy tay lau lau sau lưng, khó hiểu nhìn Lam Hi Thần, "Hi Thần ca sao lại đến đây?"
Không biết bắt đầu từ khi nào, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Dao liền sửa miệng gọi hắn là Hi Thần ca.
Lam Hi Thần mỉm cười một chút, vén vài ngọn tóc mái của Mạnh Dao lên, "Ngày mai phải hành quân, ta đến xem lương thảo khuân vá như thế nào, tiện thể đến xem A Dao."
Khi Lam Hi Thần vén tóc cho Mạnh Dao, ngón tay thon dài cọ qua vành tai của hắn, Mạnh Dao cảm thấy vành tai chính mình không ổn rồi, theo bản năng duỗi tay che che vành tai, mới mở miệng nói: "Lương thảo đều khuân vác đầy đủ, còn thừa một chút, Hi Thần ca không cần lo lắng."
"A Dao quản việc hậu cần, tất nhiên là ta an tâm."
Mạnh Dao có chút ngượng ngùng cười một chút, lửa ở trại chiếu rọi lên mặt tô đậm thêm vài phần thanh tú, "Ta có tài cán gì, chỉ là giúp đỡ mà thôi, hôm nay ta thấy rất nhiều tu sĩ Kim gia đến, xem ra kế hoạch đã thành công."
Nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, kỳ thật Lam Hi Thần còn có điểm nghĩ mà sợ, Ngụy Vô Tiện từng nói cho hắn, Mạnh Dao tiến đến nhận thân lại bị Kim Quang Thiện từ trên Kim Lân Đài cao cao đạp hắn xuống, còn lần này, có mình che chở, không có phát sinh loại sự tình này.
Còn có một chút sợ hãi mơ hồ, sợ Mạnh Dao thực sự nhận thân thành công, rời khỏi Lam thị.
Còn tốt, cũng không có xảy ra.
Tuy là có chút không quân tử, nhưng trong lòng Lam Hi Thần vẫn cao hứng.
Cười khẽ một tiếng, lại sờ đầu Mạnh Dao, "Đúng vậy, A Dao làm rất tốt."
Mặt Mạnh Dao đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Có thể phân ưu cùng Hi Thần ca, là vinh hạnh của A Dao."
Lam Hi Thần nhìn ảnh lửa trại phản chiếu trong ánh mắt sáng ngời của Mạnh Dao, ý cười càng hiện rõ, nhẹ nhàng gật đầu mới đứng lên, "Được, A Dao nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn dậy sớm."
Mạnh Dao gật gật đầu, tiễn Lam Hi Thần, thẳng đến khi không còn nhìn thấy hình bóng đĩnh bạc kia, mới xoay người trở về.
Bên kia, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nắm tay chậm rãi đi bên ngoài quân doanh, còn có có vài tu sĩ sữa sang lại lương thảo cùng quân bị, lửa trại bập bùng, đem hình ảnh hai người chiếu lên lúc ẩn lúc hiện.
"Lam Trạm, phải đánh Bất Dạ Thiên." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trăng đêm, một tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe được.
Lam Vong Cơ cũng nhìn lên, trăng gần mười lăm, ánh trăng sáng rõ, chỉ là cái ánh trăng sáng này không bao lâu phải bị huyết sắc che mờ.
Hai người im lặng sánh vai đi tới, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sườn mặt thanh tú của Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, hiện tại có ngươi ở bên cạnh, cái gì ta cũng đều không sợ."
Lam Vong Cơ cũng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của hắn, ánh mắt ngày thường đạm mạc bây giờ đầy tình ý, kiên định đáp lại: "Ta cũng thế."
Là người đều sẽ có cảm xúc sợ hãi, Ôn Nhược Hàn công lực quỷ thần khó lường, tuy Lam Vong Cơ tu vi bây giờ cao thâm, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn áp chế.
Không phải là sợ chết, mà là vạn nhất có điều bất trắc, để lại một người một mình ở lại hậu thế.
Hoặc là sợ người bên mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bỏ hắn mà đi.
Hiện giờ tên đã lên dây, không thể không bắn, trận này, chung quy không thể tránh được.
Nhưng chỉ cần có người này ở bên mình, tất cả đều tốt.
Ngụy Vô Tiện miệng còn muốn nói cái gì, lại phát hiện phía trước có ba bóng người, chính là Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam, phía sau còn có một Tiết Dương bị trói tay bịt miệng.
Lúc này Hiểu tinh Trần cùng Tống Lam còn chưa vang danh khắp Huyền môn bách gia, bất quá chỉ là thiếu niên vừa rời núi bắt đầu săn đêm, Tiết Dương cũng chưa diệt môn Thường thị, chỉ là một Quỳ Châu tiểu lưu manh.
Hai người vẫn giống với kiếp trước, một thanh kiếm, một phất trần, không sợ tà ác, hành tẩu thế gian.
Với Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mà nói, nhìn thấy hai người hắn lại dường như thấy lại đời trước, trong lòng thổn thức vô hạn.
May mà bọn họ không biết tương lai sẽ phát sinh biến cố như thế nào.
Còn tốt, hiện tại hẳn là sẽ không.
Lúc trước Ngụy Vô Tiện đã truyền tin cho Tống Lam nói bản thân là nhi tử của Tàng Sắc Tán Nhân, hiện giờ nhìn thấy Hiểu Tinh Trần, liền không nhịn được gọi một tiếng: "Tiểu sư thúc!"
Hiểu Tinh Trần còn ở một bên nói chuyện cùng Tống Lam, nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ chạy về hướng của hai người.
Ngụy Vô Tiện kích động: "Tiểu sư thúc! Ngươi cùng Tống đạo trưởng sao lại đến đây?"
Hai vị đạo trưởng hành lễ, Tống Lam nói: "Ta cùng Tinh trần trên đường săn đêm, nhìn thấy chiến hỏa bay tán loạn, bá tánh cũng bởi vì họa tiên gia mà lầm than, lại nghe nói chiến trường đã đến gần kỳ sơn, đại chiến sắp tới, đến tương trợ mọi người."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, kiếp trước không có vụ này.
Hiểu Tinh Trần lại có chút khó xử mở miệng nói: "Còn có một chuyện, chính là đến hỏi Ngụy tiểu hữu một chút, khoảng cách phù chú này có thể sửa chữa hay không?"
"A?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn về Tiết Dương bị bịt miệng phía sau, cười đắc ý, "Khoảng cách trăm mét còn chưa đủ sao?"
Lam Vong Cơ xem sắc mặc của Hiểu Tinh Trần, thình lình mở miệng nói: "Chỉ sợ không phải nói cái này."
Hiểu Tinh Trần xấu hổ mở miệng nói: "Không phải khoảng cách xa nhất, là có thể thêm một đạo chú hay không, làm Tiết Dương không cần ở quá gần chúng ta hay không."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, lập tức hiểu được, lấy tính tình không biết xấu hổ này của Tiết Dương, nếu biết bản thân không thể rời khỏi Hiểu Tinh Trần, sợ là dứt khoát bất cứ giá nào mà kề sát hai người, lại dùng cái thủ đoạn ghê tởm với bọn họ, trách không được lại bị trói tay bịt miệng thế kia. Đoán chừng giống mình kiếp trước vừa mới được hiến xá đối với Lam Trạm cũng không khác biệt lắm.
Rốt cuộc kiếp trước là Lam Trạm tâm duyệt mình, lại bị mình chọc cho không nhịn được phải trói lại cấm ngôn, trong lòng tức khắc có vạn phần xin lỗi với Hiểu Tinh Trần.
Hối hận vỗ vỗ cái ót, Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng mở miệng nói: "Tất nhiên là có thể, là ta suy xét không chu toàn, chờ ngày mai đến doanh địa liền sửa, thật là làm khó....Tiểu sư thúc:"
Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam giống như được đại xá, nhẹ nhõm thở một hơi, "Đa tạ Ngụy tiểu hữu."
Tiết Dương phía sau nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, liền "Ngô ngô ngô" dậm chân tại chỗ