Edit: Cá Mực 99

Tiễn Bạch Lộ đi, Lâm Chỉ không tiếp tục ở trong phủ đi dạo, mà dắt một con ngựa ra cửa tiến thẳng đến doanh trại quân đội ở phía Bắc.

Thành Nhật Quang trên bản đồ Trung Nguyên là nơi giáp với Mạc Bắc và Tây Vực, là nơi giao thông quan trọng, cũng là vùng đất trọng yếu của nền kinh tế chiến tranh trên Trung Nguyên, Lâm Chỉ năm ba tuổi đã theo phụ mẫu rời nhà từ đế đô đến thành Nhật Quang, trừ bỏ mỗi năm quay về đế đô báo cáo công tác và đi thăm ngoại tổ phụ vài ngày, thời gian còn lại nàng luôn ở trong thành Nhật Quang, trong lòng Lâm Chỉ thành trì biên cương xa xôi này so với sự phồn hoa của đế đô như quê nhà của nàng.

Vào Thiên Cơ năm thứ sáu, Trấn Quốc đại tướng quân Lâm Hướng Thanh mới đến thành Nhật Quang, thành trì nơi này vốn hưng thịnh và dân chúng nhộn nhịp nhưng bởi vì chiến tranh nổi loạn khắp nơi, khiến cả thành hoang tàn, dân chúng hỗn loạn ban ngày đóng cửa không dám ra ngoài, thương nhân cũng không dám đi qua nơi này, cảnh tượng nghèo túng bần hàn nhìn thấy mà đau lòng.

Tuy nhiên chưa đến ba năm, Lâm Hướng Thanh dẫn theo mười vạn quân Lâm gia hùng mạnh bách chiến bách thắng, đánh đuổi Cao Thưởng ra khỏi Trung Nguyên, khiến cho các nước ở phía Tây như hổ rình mồi phải thu về ý định quật khởi, thành Nhật Quang cuối cùng cũng kết thúc chiến tranh hơn mười năm, khôi phục lại sự ổn định và vẻ đẹp ban đầu vốn có.

Đến lúc này dân chúng trong thành Nhật Quang hưng thịnh và nhộp nhịp hơn, thương nghiệp phồn hoa, thậm chí có nhiều thương nhân người ngoại quốc tới đây làm ăn, mười vạn quân Lâm gia hiện nay đã thành hai mươi vạn binh lính tinh nhuệ, trong lòng bách tính đều coi Lâm Hướng Thanh là thần linh.

Lâm Chỉ cưỡi ngựa đi qua từng con phố, nhìn từng nhà trồng đủ các loại hoa cỏ hương thơm tươi đẹp ngoài cửa sổ cùng các chậu hoa trước cửa, đầu mùa xuân trên trời ánh nắng tươi sáng không thấy mây bay, thỉnh thoảng dân chúng hướng tới nữ tử xinh đẹp đang cưỡi trên lưng ngựa chào hỏi, Lâm Chỉ đều cười híp mắt cùng mọi người chào hỏi lại, cảm giác thời tiết hôm nay ấm áp lạ thường.

Bên ngoài doanh trại phía thành Bắc, mặc dù quân trông coi đã thân quen với Lâm Chỉ, nhưng vẫn như cũ cẩn thận kiểm tra qua lệnh bài của Lâm Chỉ rồi mới cho nàng đi vào, Lâm Chỉ tung người xuống ngựa tiếp nhận lại lệnh bài, đem dây cương giao cho một tiểu binh chăm ngựa, tự mình hướng tới doanh trướng nào đó đi tới.

Dừng lại bên ngoài doanh trướng của Lâm Chiến, Lâm Chỉ định vén màn đi vào, một vài tên nam tử thân hình cao lớn vừa mới từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lâm Chỉ đang đứng ngoài doanh trướng, đều cùng nhau lên tiếng chào hỏi nàng ——

"Tam tiểu thư đến rồi."

"Chào tam tiểu thư"

"Lâm nha đầu mấy ngày không thấy lại cao hơn rồi."

Lâm Chỉ gật đầu cười, cùng người dẫn đầu kia nói: "Ngô thúc, người mạnh khỏe." Mấy người kia đều là phó tướng trong quân của phụ thân nàng, cũng là trưởng bối nhìn nàng lớn lên.

Ngô Mạnh cười đắc ý nói: "Ngô thúc ngươi so với mấy người này bên ngoài còn khỏe hơn đấy!"

Lâm Chỉ gật đầu vuốt mông ngựa, "Đúng vậy, Ngô thúc người luôn luôn khỏe nhất!"



Sau khi cùng mọi người hàn huyên, Lâm Chỉ mới đi vào doanh trướng của Lâm Chiến, trong doanh trướng Lâm Chiến đang ở trước bàn viết công văn, thấy Lâm Chỉ đi vào cũng không có ngẩng đầu,

"Nghe được âm thanh náo nhiệt bên ngoài liền biết ngươi đã đến rồi."

Lâm Chiến cùng Lâm Chỉ là huynh muội song sinh, Lâm Chiến sinh ra sớm hơn Lâm Chỉ một khắc, dung mạo hai người giống nhau, ngũ quan Lâm Chiến thâm thúy hơn, so với Lâm Chỉ diện mạo xinh

đẹp nhiều hơn một phần anh tuấn cùng sắc bén.

Lâm Chỉ đúng ở trước mặt Lâm Chiến, đánh giá hắn nói: "Muội ở trong phủ nhìn thấy Bạch Lộ, đoán chừng ca ca chắn chắn sẽ trực tiếp đi tới doanh trại, cho nên cố ý đến kêu ca ca hồi phủ nghỉ ngơi." Lâm Chỉ dừng một chút nhíu mày nhìn hắn nói, "Thuận tiện tới nhìn thương thế của ca ca một chút."

Lâm Chiến ngẩng đầu nhìn Lâm Chỉ, lại cúi đầu tiếp tục viết công văn, "Ai nói cho muội biết ta bị thương?"

Lâm Chỉ đưa tay chọc chọc cánh tay trái buông xuống dưới mặt bàn của hắn nói: "Đừng quên hai ta là sinh đôi, vừa sinh ra hai ta tâm ý đã tương thông, huynh dám nói cánh tay này của huynh không bị thương?"

Đầu bút trong tay Lâm Chiến dừng lại, cánh tay trái mất tự nhiên giật giật, có chút khó tin nhìn về phía Lâm Chỉ, "Muội có thể cảm nhận được? Vậy vì sao ta chưa bao giờ cảm nhận được có loại tâm ý tương thông này?"

Lâm Chỉ cố nén xúc động muốn cười, nghiêm túc nói: "Bởi vì muội không có bị thương, ca ca tất nhiên sẽ không có cảm nhận được."

Lâm Chỉ biết cánh tay Lâm Chiến bị thương dĩ nhiên không phải do tâm ý thương thông, mà ở kiếp trước, sau khi Lâm Chiến bị thương lại nghĩ rằng đây là vết thương nhỏ, không muốn làm cho mọi người lo lắng liền không nói ra, ai ngờ vết thương nhỏ không đáng để ý này lại thành bệnh cũ không dứt, trở thành nỗi ân hận lớn trong những năm tháng chinh chiến về sau.

Về việc tâm ý tương thông giữa cặp song sinh Lâm Chỉ cũng không tính là bịa đặt, lúc Lâm Chiến chết oan trên chiến trường ở kiếp trước, ngoài xa ngàn dặm tim nàng bắt đầu đau thắt không ngừng, trong thời gian nữa tháng hương tiêu ngọc vẫn ôm hận mà chết, kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không để nỗi đau này tái hiện một lần nữa.

Thấy Lâm Chiến không có phản ứng, Lâm Chỉ liền trực tiếp đến kéo y phục hắn xuống, Lâm Chiến vội vàng để bút xuống, "Ai, muội đừng kéo, ta tự mình cởi ra."

Lâm Chỉ lúc này mới dừng động tác lại, ôm cánh tay nhìn Lâm Chiến đem y phục nửa trên cởi xuống lộ ra một bên cánh tay trái đang quấn một tầng băng gạc màu trắng thật dày, có vết máu màu đỏ xuyên thấu qua băng gạc lan ra một vùng nhỏ, Lâm Chỉ lập tức đến gần nhìn, hỏi: "Tìm đại phu xem qua vết thương chưa?"

Lâm Chiến có chút bất đắc dĩ nói: "Vết thương này nhìn thấy đáng sợ một chút, nhưng không bị thương đến gân cốt, trong lòng ta tự biết."



Lâm Chỉ lười cùng hắn nhiều lời, đưa tay nhẹ nhàng mở băng gạc ra, dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng khi nhìn thấy vết thương dữ tợn dài ba bốn tấc, Lâm Chỉ hít vào một hơi, cả giận nói: "Đã bị thương nặng như vậy còn không tìm đại phu trong quân đến xem? Ca ca không muốn cánh tay này nữa?"

Lâm Chiến tự biết mình làm sai, sờ sờ cái mũi không nói lời nào.

Lâm Chỉ không dám trì hoãn lập tức đi ra doanh trướng kêu người mời Hoàng đại phu trong quân đến, sau khi Hoàng đại phu đến nhìn thấy vết thương này liền không nhịn được lải nhãi một trận, Lâm Chiến được nhắc tới lại không thể cãi chỉ đành yên lặng chịu đựng.

Lâm Chỉ thấy thế vội nói chuyện giúp Hoàng đại phu thuận khí nói: "Hoàng bá bá, nhị ca ta không hiểu chuyện, người đừng bị hắn chọc tức giận, nhanh nhìn qua vết thương của nhị ca xem, vết thương này nhìn đáng sợ như vậy, đừng để lưu lại mầm bệnh gì."

Vừa dứt lời Lâm Chỉ liền tiếp nhận được ánh mắt cảm kích từ nhị ca nàng, đối với các thúc thúc bá bá trong quân doanh, Lâm Chiến cùng Lâm Chỉ ở trong mắt bọn hắn đều không phải là tướng quân tiểu thư gì cả, chỉ là những tiểu hậu bối nhà mình trông thấy từ nhỏ đến lớn lên.

Hoàng đại phu cẩn thận rửa sạch vết thương của Lâm Chiến một chút, lúc này mới bôi thuốc băng bó lại, nói: "Phía trước miệng vết thương cũng không xử lý sạch sẽ, về sau không được ỷ lại vào tuổi còn trẻ mà không đem loại vết thương này để trong lòng, nếu miệng vết thương chuyển biến xấu sẽ lưu lại mầm bệnh, đây không phải là việc để đùa giỡn."

Lâm Chiến gật đầu, "Đa tạ Hoàng bá bá, ta đã biết."

Hoàng đại phu lại dặn dò: "Nhiều ngày tới ăn nhạt một chút, không được uống rượu, miệng vết thương cũng không được chạm nước, ba ngày sau ta lại đến đổi thuốc."

Hoàng đại phu vừa rời đi, Lâm Chỉ nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chiến khẽ thở dài nhẹ nhõm, trêu đùa hắn: "Về sau ca ca bị thương nếu không nói, muội sẽ tìm Hoàng bá bá mỗi ngày tới nhìn qua huynh."

Lâm Chiến bất đắc dĩ nói: "Muội hãy tha cho ta đi."

Lâm Chỉ tiến lên thay Lâm Chiến đem y phục khoác lên thật tốt, nói: "Nếu ca ca đã không sao liền theo ta về phủ nghỉ dưỡng thật tốt, đoán chừng hôm nay phụ thân cùng đại ca có thể đã trở về rồi, đoạn thời gian tới huynh đừng đến doanh trại nữa."

Lâm Chiến ngồi trở lại trước bàn sách, "Ta viết xong công văn này liền trở về." Lâm Chiến cúi đầu viết vài nét bút bỗng dừng lại nhìn về phía Lâm Chỉ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin, "Muội mới vừa nói về việc tâm ý tương thông không phải là bịa đặt đi?"

Lâm Chỉ không chút do dự lập tức gật đầu nói: "Không phải."

Lâm Chiến nhìn chằm chằm Lâm Chỉ một lát, không nhìn thấy trên mặt nàng hiện ra vẻ đắc ý vui đùa gì, lúc này mới cúi đầu mang theo một bụng nghi ngờ tiếp tục viết công văn, ngay khi hắn vừa cúi đầu không nhìn thấy Lâm Chỉ bởi vì nín cười mà khóe miệng có chút giật giật.

Khi Lâm Chiến cùng Lâm Chỉ từ trong quân doanh trở về phủ tướng quân, trong phủ trừ bỏ phụ thân cùng đại ca ở ngoài đi tuần tra từ xa về, còn có một vị khách bất ngờ từ xa mà đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play