Lâm Chỉ cười như không cười nhìn Giang Văn Bạch, "Giang lão bản lời này giống như hỏi lầm người đi?"
Giang Văn Bạch sắc mặt không thay đổi, tạm thời coi như nghe không ra Lâm Chỉ trong giọng nói có ý giễu cợt, vuốt vuốt chiết phiến trong tay nghi ngờ nói: "Tam tiểu thư cảm thấy được ta nên hỏi ai?"
Lâm Chỉ nâng chén trà lên hướng tới đối diện Ngụy Trạc xa xa một kính, lộ ra một vẻ vô tội so với Giang Văn Bạch còn muốn vô tội hơn tươi cười, "Tự nhiên là ai quan lớn thì nên hỏi người đó."
Lời vừa nói ra, Giang Văn Bạch lập tức hướng Lâm Chỉ khoa tay múa chân một cái động tác bội phục, dám trực tiếp đem vấn đề đẩy lên trên người Ngụy Trạc, hắn sống tới lớn như vậy đây là lần đầu tiên gặp được.
Quan lớn nhất Ngụy Trạc đang muốn uống trà động tác dừng một chút, đặt chén trà xuống nhìn hai người trong phòng đều ngốc ngốc mà nhìn mình, khẽ nhíu mày lời ít mà ý nhiều nói: "Thời vận ở trời." Ý tứ rất rõ ràng, việc huyện Vu Thành An đã thành kết cục hắn cũng không chuẩn bị nhúng tay.
Nghe đáp án thế Giang Văn Bạch nhún nhún vai thu hồi ánh mắt của mình tiếp tục chuyển chiết phiến trong tay, hắn còn tưởng rằng mỹ nhân mở miệng có thể nghe được một cái đáp án không giống như cũ, bất đắc dĩ Thành vương căn bản chính là núi băng không hiểu phong tình.
Lâm Chỉ cũng không thấy thất vọng hoặc mất hứng, như trước cười nhẹ nhàng mà nhìn Ngụy Trạc, nàng nói: "Ta lại cảm thấy ta cùng với điện hạ có chút hợp ý ——"
"Ba ——" Lâm Chỉ lời còn chưa dứt một bên nguyên bản đang mừng rỡ xem trò vui Giang Văn Bạch chiết phiến trong tay vừa trượt rơi trên mặt đất, hắn nhìn về phía Lâm Chỉ trong ánh mắt như không thể dùng bội phục để hình dung nàng nữa rồi, Tam tiểu thư Lâm gia đây là đang đùa giỡn Thành vương? ? ?
Lâm Chỉ làm như không phát hiện vẻ mặt sợ hãi của Giang Văn Bạch, tiếp tục cùng Ngụy Trạc nói: "Nếu hai ta làm việc có thể thắng được ý trời cũng khó nói."
Giang Văn Bạch nghe Lâm Chỉ bình tĩnh như thế nói xong lời này, vô ý thức nhìn về phía Ngụy Trạc, dựa theo hắn hiểu biết rõ đối với Thành vương, loại người này đã nói không quản chuyện gì, nếu còn có người không cảm thấy được cứ nhắc tới nhiều lần, kết cục chỉ có hai loại, tốt một chút chính là được mời đi ra ngoài, hoặc là bị đá văng ra ngoài.
Giang Văn Bạch cảm thấy rối rắm, Lâm Chỉ nói như thế nào đều là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu chốc lát nữa thực bị đuổi đi ra thật sự rất làm hắn khó xử.
Giang Văn Bạch thấy Ngụy Trạc nghe xong lời này của Lâm Chỉ quả nhiên lộ ra một chút vẻ không kiên nhẫn, hắn lập tức nghiêm sắc mặt, định mở miệng đem đề tài này chuyển sang chuyện khác miễn cho chốc lát nữa quá khó nhìn, lại nghe Lâm Chỉ lại mở miệng nói: "Ngày đó ta trời xui đất khiến cứu Giang lão bản, hôm nay ta liền da mặt dày hướng điện hạ đòi một phần tạ lễ, không biết điện hạ có nguyện ý cho hay không?"
Bị coi như điều kiện Giang Văn Bạch: ". . . . . ." Là hắn xem nhẹ vị Tam tiểu thư này.
Ngụy Trạc mặc dù sắc mặt không ngờ nhưng cũng không có tức giận, Lâm Chỉ lời này quả thật làm cho hắn khó có thể cự tuyệt, Giang Văn Bạch ngày đó thay hắn làm việc gây thương tích, nếu không gặp Lâm Chỉ ai cũng không biết hậu quả là như thế nào, Ngụy Trạc nhìn thấy Lâm Chỉ như trước mang theo nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt, chợt nhớ tới lần trước người kể chuyện hình dung Lâm Chỉ bày mưu nghĩ kế, quay đầu xử quyết thắng ngàn dậm.
Một lát trầm mặc qua đi, Ngụy Trạc thu hồi ánh mắt dừng ở trên người Lâm Chỉ, một lần nữa bưng chén trà lên chậm rãi phun ra mấy chữ: "Lần sau không được viện lý lẽ này nữa."
Chiếm được đáp án mình muốn, Lâm Chỉ ngồi một lát liền đứng dậy cáo từ, Giang Văn Bạch tự mình dẫn Lâm Chỉ xuống lầu, đầu bậc thang, Lâm Chỉ nói: "Giang lão bản dừng bước, chính ta tự xuống lầu."
Giang Văn Bạch lại lắc đầu cười nói: "Chỉ bằng việc Tam tiểu thư hôm nay thuyết phục được Thành vương, liền đủ để cho ta tự mình đưa tiễn."
Lâm Chỉ nhìn Giang Văn Bạch giống như còn chưa hết nói như vậy, giơ tay lên nói: "Giang lão bản có chuyện cứ nói đừng ngại."
Giang Văn Bạch do dự một chút tiếp tục mở miệng: "Ta biết được Tam tiểu thư người lòng sâu thẳm tuyệt không phải người thường, tuy rằng điện hạ không giống theo như đồn đại bạo ngược nhưng không phải là người có kiên nhẫn, ta coi trọng người như bằng hữu cùng người thân thiết và nói chuyện, miễn cho ngày sau thêm chuyện không vui, mong rằng Tam tiểu thư chớ để loại sự tình như hôm nay lặp lại."
"Đa tạ Giang lão bản nhắc nhở." Lâm Chỉ ánh mắt dừng ở dưới bậc thang lui tới trên người đám trà khách, "Chính là có một số việc không đi thử một lần làm sao biết không được chứ?" Nói xong trực tiếp tự đixuống lầu.
Thanh âm phiêu phiêu kia dừng ở trong tai Giang Văn Bạch, hắn nhìn bóng dáng Lâm Chỉ, không tiếng động thở dài, nhưng mà trong lòng hình như có mơ hồ chờ mong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT