Tống Linh Chi chạy rất nhanh, khi về đến nhà, tim cô vẫn còn đập thình thịch vì căng thẳng.

Cô! Một huyết tộc nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương lại bất lực thế mà có thể săn được thức ăn bằng chính bản lĩnh của mình.

Tống Linh Chi cảm thấy chính mình thật may mắn, khi cô đang đói đến cực điểm thì đúng lúc gặp được một người đàn ông đáng thương không có khả năng chống cự.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Chi lại nhớ tới Giang Ảnh ngồi không thể nhúc nhích trên sô pha, anh rất đẹp, dáng người cao ráo, trên đùi đắp thảm nhung màu nâu nhạt, cho dù bị cô đối đãi như thế cũng không kháng cự chút nào.

Anh ngoan quá, thậm chí Tống Linh Chi còn hơi đau lòng anh.

Cô nghĩ như thế, sau khi rửa mặt xong thì ngã người lên giường.

Sau khi ăn no rồi, không cần lại phải nghĩ về vấn đề sinh tồn nữa, Tống Linh Chi cảm thấy có một chút áy náy với Giang Ảnh.

Lật mình trong chăn, Tống Linh Chi ôm lấy con thỏ lông nhung ở bên cạnh gối nằm của mình, cô tự an ủi, dù sao cô cũng đã đói đến sắp chết mới quyết định ra tay, huống chi, cô cũng đã đưa tiền rồi mà!

Mang theo cảm giác áy náy cùng với tâm trạng không muốn thừa nhận là chính mình đã cưỡng ép người ta, Tống Linh Chi ôm con thỏ lông nhung của mình chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi cô ngủ không lâu, bên ngoài căn phòng được treo rèm cửa dày, ánh mặt trời dần dần buông xuống thành phố phồn hoa này.

Vào lúc mặt trời ló rạng ở phía chân trời, Giang Ảnh đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, trong tay nắm một chồng tiền giấy, mở ra đôi mắt đỏ.

Trong căn phòng yên tĩnh truyền đến âm thanh rất nhỏ của quần áo đang cọ xát Giang Ảnh nâng tay lên.

Anh cúi đầu nhìn về phía cái thảm nhung màu nâu nhạt mà chính mình đang đắp, tấm thảm vừa dày vừa nặng này bị Tống Linh Chi kéo ra vài cái nếp gấp.

Giang Ảnh xốc tấm thảm nhung lên bằng một tay, anh phát hiện xúc cảm ở một cái tay khác của mình có chút khác thường.

Một chồng tiền giấy, bị Tống Linh Chi nhét vào trong tay của anh một cách cưỡng ép.

Trong đôi mắt đỏ của Giang Ảnh lộ ra cảm xúc không thể nói nên lời, môi mỏng của anh mím chặt, rồi sau đó cầm xấp tiền giấy đó lên.

Những người tự cho là hiểu anh có lẽ cảm thấy Giang Ảnh sẽ thẹn quá thành giận mà xé xấp tiền giấy này, nhưng anh không có làm như vậy.

Giang Ảnh đếm số tiền trong tay một cách nghiêm túc, chỉ có mấy triệu.

Trong đầu anh vang lên những lời mà Tống Linh Chi đã nói trước khi rời khỏi đây.

“Nhiều tiền lắm, cầm xài đi.”

Đây được gọi là… Rất nhiều tiền đó hả?

Giang Ảnh nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hoang mang, tối hôm qua tuy sức lực của Tống Linh Chi không lớn, hàm răng cũng không nhọn, lực tấn công cũng cực thấp, nhưng năng lực ẩn nấp của cô đúng là nằm ngoài dự đoán của anh, dù sao thì tối hôm qua phải đến tận lúc Tống Linh Chi đi vào ngoài cửa sổ Giang Ảnh mới phát hiện có người xâm nhập.

Có được năng lực ẩn nấp ở trình độ này mà cô chỉ có một tiền chút như vậy sao, hay là anh ở trong mắt chỉ rẻ mạt như vậy thôi?

Giang Ảnh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, lúc này mới kinh ngạc phát giác chính mình đã nghĩ lệch hướng rồi.

Anh luôn luôn vô cùng bình tĩnh, hiện tại đã khôi phục khả năng hoạt động thì càng thêm bình tĩnh.

Giang Ảnh mở ra từng tờ tiền giấy mà Tống Linh Chi để lại, vuốt phẳng những nếp gấp trên chúng, xếp chồng lên, để qua một bên.

Anh giơ tay, trên đầu ngón tay anh vẫn còn lưu lại mùi hương ngọt ngào của hoa sơn chi, anh luôn luôn chán ghét bị người khác đụng vào mình, tối hôm qua Tống Linh Chi để lại trên cổ anh rất nhiều nước miếng cho nên anh muốn đi tắm rửa.

Cô còn cài sai một cái nút thắt, đối với chuyện này Giang Ảnh không thể nào chấp nhận được.

Đi vào phòng tắm, Giang Ảnh cởi bỏ nút thắt mà Tống Linh Chi đã cài lung tung, nhìn cổ của mình trước gương.

Lúc đầu khi anh chưa thả lỏng cơ thể thì dù chỉ một dấu răng Tống Linh Chi cũng không có lưu lại trên người anh được, miệng vết thương cô để lại khi hút máu đã lành lại từ lâu.

Nhưng…

Giang Ảnh hơi nâng cằm lên, nhìn chính mình trong gương, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve nơi cuối cùng của cổ —— chỗ Tống Linh Chi đã từng ôm gặm.

Ở chỗ này, nhiều thêm một thứ.

Giang Ảnh ấn một chút lọ thuốc khử trùng trên mặt bàn của bồn rửa mặt, chà vào chỗ đó, nhưng lại không thể tẩy thứ đó đi.

Anh nhạy bén mà ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Ánh mắt của Giang Ảnh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là trong mắt đỏ nhuộm lên một chút tức giận, anh nghi ngờ cô đã làm một số việc bất lợi đối với anh.

Có lẽ cô cũng có thể là thế lực tàn dư còn sót lại của tòa thành Vệ Tinh vừa được thu phục tìm tới anh để trả thù.

Nhưng… Vì sao không trực tiếp giết chết anh?

Mang theo nghi vấn như vậy, Giang Ảnh nhanh chóng tắm xong, khoác áo tắm dài bước ra.

Cởi áo choàng tắm ra, anh đứng ở trước gương xoay đầu nghiêng qua một bên, đường cong ở cổ tao nhã lại quyến rũ, lúc này đây, Giang Ảnh thấy rõ ràng hình dạng của ấn ký này.

Là hình một con thỏ màu đen trong phim hoạt hình, chỗ mà tối hôm qua Tống Linh Chi cắn, biến thành cái này.

Giang Ảnh cũng không phải không có nghĩ tới đây là đồ nguyền rủa gì đó, nhưng mà... Vì sao lại là con thỏ, cô đã hút máu mà, điều này có hợp lý không?

Nhận thức mà anh từng cho là điều đương nhiên đã bị đập vỡ bởi cách hành động không theo lẽ thường của Tống Linh Chi.

Mặc dù trên cổ của Giang Ảnh có thêm một cái ấn ký hình con thỏ, nhưng anh biết thân thể mình không có đã bất cứ tổn thương gì, giống như lời cô đã nói, sức ăn của cô đúng là rất nhỏ, cô hút máu lâu như vậy, từng chút từng chút một, thật ra cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Ảnh muốn tìm kiếm tung tích của cô, cái ấn ký hình con thỏ này quá kỳ lạ, hành vi của cô cũng quá làm càn.

Sau khi Giang Ảnh mặc quần áo chỉnh tề xong thì gọi đến số điện thoại của trưởng phòng an ninh của thành phố Linh Kỳ, trong thư phòng được trang trí nghiêm ngặt có một màn hình cực lớn lập lòe ánh sáng xanh mờ nhạt.

Lộ Vũ, trưởng phòng bộ phận an ninh của thành phố Linh Kỳ, một trong những thuộc hạ mà Giang Ảnh cực kỳ tín nhiệm, lúc này anh ta đang ngồi phía sau bàn làm việc, cúi đầu húp một ngụm mì ăn liền.

Thấy là Giang Ảnh gọi cho mình, Lộ Vũ vội vàng chùi chùi khóe mặt, lau đi vết dầu mỡ dính bên môi.

Đuôi mắt của Giang Ảnh giật giật, anh nghĩ tới tối hôm qua Tống Linh Chi sau khi ăn xong, cũng làm một động tác gần giống như vậy.

Cô còn ợ một tiếng.

Có lẽ đúng là cô đang ăn cơm một cách rất nghiêm túc.

Mà cảm xúc của anh lại suýt chút vượt quá tầm kiểm soát vì động tác của cô.

Vẻ mặt của Giang Ảnh trầm xuống, Lộ Vũ cho rằng Giang Ảnh đang khó chịu đối với mình nên nhanh chóng ngồi thẳng lên, giấu mì ăn liền phía sau đống văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Quan Chấp Chính đại nhân, ngài có cái gì phân phó.”

“Phái người tới trang viên của tôi lấy cái này.” Giang Ảnh cầm chồng tiền giấy đang được đặt trên bàn lên, ở trước mặt Lộ Vũ cất chúng vào phong thư: “Tra một chút xem những tiền giấy này đều đã từng trải qua tay của ai, gửi tư liệu của bọn họ cho tôi.”

“Rõ.” Lộ Vũ sẽ không lắm miệng mà hỏi mục đích của Giang Ảnh, anh ta chỉ dựa vào độ mới cũ của tiền giấy mà mình vừa quan sát thấy, tính toán một chút thời gian cần để hoàn thành công tác điều tra: “Quan Chấp Chính đại nhân, số tiền giấy này đều rất cũ rồi, số lượng người liên quan rất lớn, để hoàn toàn sửa sang một cách kỹ càng tôi cần thời gian ba ngày.”

Giang Ảnh im lặng, trong lòng lại suy nghĩ, cô cũng giỏi lắm, dám cho anh tiền cũ.

“Được.” Anh khôi phục bình tĩnh, lên tiếng.

Lại nghĩ tới cái gì, Giang Ảnh phân phó Lộ Vũ: “Sau khi điều tra xong nhớ trả tiền lại cho tôi.”

“Đã rõ.” Lộ Vũ đáp ứng một cách dứt khoát, trong lòng lại thắc mắc không biết tùe khi nào mà Giang Ảnh trở nên keo kiệt như thế.

Giang Ảnh tắt màn hình liên lạc, ngón tay thon dài xoa cổ áo sơ mi được cài nút một cách nghiêm túc cẩn thận đến nút trên cùng, dưới lớp vải hơi mỏng này có một ấn ký hình con thỏ không phù hợp với anh.

Mắt đỏ của anh nhìn về phía xa xa, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rộng lớn, cả thành phố Linh Kỳ đều được anh thu vào đáy mắt. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô đang ẩn nấp ở một nơi trong đó… Ở sâu thẳm trong mắt của Giang Ảnh chứa một cảm xúc khó hiểu.

Không lâu sau, mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, Tống Linh Chi đúng giờ mở mắt.

Nàng thả con thỏ lông nhung bị chính mình đá đến bên chân trong lúc ngủ lại chỗ cũ, xoay người ngồi dậy, nhanh nhẹn mà bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị đi làm.

Tống Linh Chi cảm thấy hôm nay cô phi thường mạnh mẽ, đây là sự vui sướng khi được ăn cơm no.

Nhưng… Tống Linh Chi đeo túi xách của mình, giơ tay cách môi đỏ mà vuốt ve hai chiếc răng nhọn đã lùi vào trong, cô nghĩ thầm trong lòng, cái giá của việc cô được cơm no rượu say chính là có một người câm đáng thương còn bị liệt toàn thân bị cô ôm gặm nửa buổi tối, còn không giãy giụa được.

Tống Linh Chi thực chột dạ, cho nên ngay cả lúc đi làm thời điểm cũng có chút lơ đễnh.

Người đang làm ca sáng ở cửa hàng tiện lợi, Bùi Dực, cũng phát hiện sự thay đổi của cô, anh ấy thấy sắc mặt của cô tốt hơn rất nhiều.

“Linh Chi, tối hôm qua sao cô tan ca sớm vậy?” Bùi Dực vừa thu dọn đồ đạc trên quầy thu ngân vừa hỏi Tống Linh Chi.

“À…” Tống Linh Chi sau khi ăn xong đã có thêm sức lực, ngay cả vết thương khi chạy trốn ngày hôm qua cũng đã khỏi, kéo một thùng đồ uống trong kho ra, cô đáp một cách thành thật: “Đói bụng quá nên tôi đi ăn cơm.”

“Tôi cảm thấy cô đã rất gầy rồi, không cần giảm cân đâu.” Bùi Dực cho rằng Tống Linh Chi mỗi ngày đều than đói là bởi vì ăn kiêng vào buổi tối.

Tống Linh Chi cũng cảm thấy cô là một huyết tộc gầy yếu đáng thương, vì thế cô gật đầu tán đồng câu nói của Bùi Dực.

Lúc đi làm, trong cửa hàng tiện lợi chỉ có một mình cô, Tống Linh Chi không tránh khỏi lại nghĩ tới Giang Ảnh, trong đầu cô vẫn luôn hiện lên hình ảnh Giang Ảnh ngồi ở trên sô pha không thể nhúc nhích, mặc cho cô tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Tống Linh Chi thậm chí còn tự động thêm cho anh lự kính* “ốm yếu” “đáng thương”, cuối cùng, cô không tránh khỏi được tự trách bản thân, dù cô có là một huyết tộc đi chăng nữa, đã hút máu của người ta thì phải gánh vác trách nhiệm.

*lự kính: giống như bộ lọc, filter khi chụp ảnh, quay video.

Cho nên cô lại tan ca sớm hai tiếng.

Tống Linh Chi suy xét đến việc Giang Ảnh không thể tự mình hành động, cho dù cuộc sống hàng ngày có người máy quản gia chăm sóc nhưng số tiền mà cô để lại chắc là anh không xài được, nên cô quyết định tự mình mang cho Giang Ảnh một chút đồ dinh dưỡng.

Cô lựa trên kệ hàng của cửa hàng tiện lợi, lấy xuống hai hai lon sữa bò, lại cầm ba cái trứng luộc, thêm một phần sandwich giàu dinh dưỡng.

Tống Linh Chi hoàn toàn dựa theo những gì mình ăn thường ngày để mang cho Giang Ảnh, cuối cùng cô còn nhét thêm một phần lẩu Oden, những thứ này toàn là những món mà chính cô thích ăn.

Sau khi quét mã thanh toán, Tống Linh Chi đem tất cả đồ ăn hâm nóng lại một lần, bỏ tất cả vào một cái túi giấy, lúc này mới chuẩn bị xuất phát.

Tống Linh Chi xách theo một túi đồ ăn siêu to khổng lồ đi trên đường, chuẩn bị tìm một nơi không có người để cất cánh, bay tới chỗ ở của Giang Ảnh, cô cảm thấy chính mình như là người làm công tác xã hội chia sẻ hơi ấm cho cộng đồng.

Trong lòng cô suy nghĩ lung tung đủ thứ cho nên không có chú ý đến trên đường phố trống trải phía trước có một người đang đi tới.

Người này mặc một bộ đồ thể thao lièn mũ màu trắng, kéo mũ lên che đầu, cúi mặt, bộ dáng có chút lén lút.

Nếu có cư dân của tòa thành Vệ Tinh của thành phố Linh Kỳ ở đây có lẽ có thể nhận ra anh ta chính là cá lọt lưới ở rừng Yểm Nguyệt khoảng thời gian trước, người vứt bỏ mạng sống thuộc hạ của mình, nguyên trưởng quan Dụ Nam, đã trốn thoát trong tay Giang Ảnh, lẻn vào trong thành phố Linh Kỳ, bắt đầu kế hoạch âm mưu mới của mình.

Tống Linh Chi bất ngờ bị anh ta đụng trúng, thể trạng của người này rất cường tráng, sức lực cực mạnh, bước đi như gió, dù Tống Linh Chi đã ăn uống no nê cũng bị anh ta đụng tới mức văng lên vách tường ven đường.

Vốn dĩ chỉ cần cô tùy tiện múa may cánh tay hai cái là có thể giữ được thăng bằng, nhưng cô nghĩ tới lẩu Oden mà cô muốn mang cho Giang Ảnh sẽ bị tràn ra ngoài, cho nên Tống Linh Chi không hề động đậy, thân thể va vào tường, phía sau lưng bị đụng đến bầm tím, nhưng không có cảm giác đau đớn.

Tống Linh Chi chỉ tùy tiện mà nhìn người mặc đồ thể thao trắng kia một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, cô va vào tường không đau, còn tưởng đâu chính mình không bị thương.

Ngược lại là người lúc này đang nằm ngủ ở trên giường, Giang Ảnh, đột nhiên mở bừng mắt, không biết vì sao, lưng của anh bỗng nhiên đau nhói, giống như bị thứ gì đập vào.

Trực giác của Giang Ảnh nhạy bén, anh đoán được việc này có lẽ có liên quan đến cái ấn ký hình con thỏ trên cổ của anh, ở trong phòng yên tĩnh và tăm tối, Giang Ảnh nheo lại mắt đỏ, ánh mắt nguy hiểm.

Nhưng mà lúc này, người hoàn toàn không biết gì cả, Tống Linh Chi đã dang rộng đôi cánh ở phía sau, mang theo túi đồ ăn dựa vào trí nhớ của mình bay đi trang viên nơi Giang Ảnh đang ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play