Khi tiếng gió bên ngoài cửa sổ truyền đến, Giang Thành đã phát hiện ra sự tồn tại của Tống Linh Chi.

Đối mặt với kẻ xâm nhập tuỳ tiện, lựa chọn duy nhất của anh là trực tiếp giết chết kẻ đó. Anh có sức mạnh như vậy.

Cho nên, khi kẻ xâm nhập Tống Linh Chi lọt vào tầm mắt của anh, hàng mi đen nhánh của Giang Thành khẽ run, ‘tinh thần lực cường đại’ cuồn cuộn như sóng biển quét ngang về phía cô.

Công kích bằng ‘tinh thần lực cường đại’ cao như thế, đủ để cho hầu hết nhân loại cường đại có thể chất khỏe mạnh mất mạng ngay tại chỗ.

Nhưng ——

Đôi mắt đỏ của Giang Thành nhìn về phía Tống Linh Chi đang lấy tay vò đầu, miễn cưỡng nhét đóa hoa sơn chi lại vào trong tóc, lông tóc vô thương, tinh thần lực công kích như xuyên qua cơ thể cô, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Con ngươi trong đôi mắt xinh đẹp kia co rụt lại.

Tống Linh Chi đúng thật là không cảm giác được bất luận ‘tinh thần lực công kích’ nào. Sở dĩ cô có thể tránh được một kiếp là do Huyết tộc vốn là giống loài cổ xưa, ở thời đại Huyết tộc còn chưa tiêu vong, nhân loại còn chưa khai phá ra loại năng lượng như tinh thần lực. Lấy cấu tạo não bộ lúc đó của Huyết tộc, bọn họ chưa mẫn cảm đến mức có thể cảm nhận bước sóng ngắn của ‘tinh thần lực công kích’.

Cô lắc đầu, nhìn phía Giang Thành, khịt khịt mũi, hai chiếc răng nanh tinh xảo lộ ra dưới đôi môi đỏ mọng của cô.

Tống Linh Chi thấy Giang Thành, thân hình anh thon dài, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ, đặc biệt là đôi mắt đỏ kia, mang theo vẻ đẹp câu hồn đoạt phách*, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, các cúc áo vàng sẫm cài tới tận cúc cuối cùng, không chút cẩu thả, phối hợp dáng người cùng khí chất hoàn mỹ của anh, vừa cấm dục vừa dụ hoặc.

*Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta

Nhưng ánh mắt cô nhìn Giang Thành lại không che giấu sự thèm ăn, mang theo dã tính nguyên thuỷ.

Giang Thành lẳng lặng nhìn cô. Cho dù anh có cường đại như nào, hay nắm quyền cao như nào, vẫn mơ hồ cảm giác được bản thân như trở thành bát cơm trên bàn ăn của cô. Nhưng anh vẫn bình tĩnh, thậm chí tần suất tim đập cũng không tăng nhanh hơn dù chỉ nửa nhịp, anh chậm rãi chờ đợi hành động tiếp theo của Tống Chi Chi.

Tống Linh Chi bị ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn, cảm thấy bản thân như rơi vào hồ băng, nhưng cô vẫn chà xát tay, hơn nữa nội tâm ẩn ẩn có một tia áy náy.

Nhìn bộ dáng của người trước mặt này, động cũng không thể động đậy, không phải là anh bị mắc bệnh gì khiến cho toàn thân tê liệt đấy chứ? Tống Linh Chi nghĩ trong lòng.

Nhưng trong tâm vẫn vui sướng khi nhặt được của hời, cuối cùng cô cũng tìm được một đối tượng để cho cô tuỳ tiện hút máu rồi.

Vì thế, Tống Linh Chi không chút do dự lao tới, thân hình nhỏ xinh trực tiếp chui vào ngồi ngay ngắn trong lòng ngực Giang Thành.

Giang Thành đã tưởng tượng ra vô số loại tình huống, như là Tống Linh Chi sẽ trực tiếp giết chết anh, hoặc là trói người toàn thân không thể động đậy như anh mang đi.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, Tống Linh Chi vậy mà lao tới đây, sau đó động tác vụng về cởi ba cúc áo đầu tiên trên chiếc áo sơ mi màu đen của anh, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô khẽ run.

Khi thân mình mềm mại dán lên ngực anh, mùi hoa sơn chi ngọt nhẹ chui vào mũi, Giang Thành sửng sốt chớp mắt một cái.

Anh vốn nghĩ bản thân đã đủ bình tĩnh rồi, nhưng giây tiếp theo, đôi môi non mềm lạnh lẽo dán lên cổ anh.

Giang Thành là một nhân loại khoẻ mạnh, cơ thể ấm áp. Mà Tống Linh Chi là Huyết tộc, nhiệt độ cơ thể rất thấp, cho nên cảm giác tồn tại của cô cực kỳ mạnh.

Tống Linh Chi cảm thấy mỹ mãn ôm cổ Giang Thành, cô thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mạch máu dưới lớp da thịt của anh. Ấm quá, là độ ấm thuộc về đồ ăn.

Cô rất vừa lòng, giống như kẻ đi săn đánh dấu con mồi, đầu lưỡi lạnh lẽo liếm dọc theo các mạch máu nổi lên đến bên tai thì dừng lại.

Đây là một loại xúc cảm cực kỳ kỳ diệu, mềm mại, cũng ướt át, thậm chí là cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm.

Tống Linh Chi rõ ràng nghe thấy tiếng Giang Thành hít thở rối loạn trong nháy mắt, cô tưởng là bởi vì anh sợ hãi.

Vì trấn an cảm xúc của đồ ăn, bàn tay nhỏ của Tống Linh Chi vỗ vỗ gò má Giang Thành, cô miễn cưỡng dỗ dành cái người đáng thương bị liệt toàn thân này.

“Sức ăn của tôi rất nhỏ, anh cứ coi như bị muỗi đốt một cái đi.” Tống Linh Chi nhẹ giọng nói ở bên tai anh, hơi thở uyển chuyển nhẹ nhàng cùng với hương thơm dễ ngửi của hoa sơn chi xẹt qua vành tai Giang Thành: “Thật sự xin lỗi, tôi quá đói bụng.”

Giang Thành mím chặt môi, không nói một lời, hàng mi dài xinh đẹp khẽ run, đôi mắt đỏ giấu đi cảm xúc không quá rõ ràng dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Tống Linh Chi nuốt nước miếng, cô thật sự là quá đói bụng, cho nên không tiếp tục do dự, trực tiếp cúi đầu xuống, cắn.

Nhưng cô thất bại, chiếc răng nanh nhìn có vẻ rất nguy hiểm lướt qua cổ Giang Thành lại không thể cắn vào mạch máu. Cường độ thân thể của anh quá cao, nếu cố ý phòng ngự thì Tống Linh Chi chỉ có thể bất lực.

Tống Linh Chi cảm giác bản thân giống như cầm ống hút giấy chọc vào nắp trà sữa lại chọc không vào được. Nhưng cô rất có nghị lực, chọc một lần không được, cô đổi đầu khác tiếp tục thử một lần nữa.

Cho nên, đầu lưỡi Tống Linh Chi liếm chiếc răng nhọn dưới môi, hai tay ôm chặt cổ Giang Thành, lại vùi đầu xuống cắn.

Cắn một miếng, không thành công.

Tay chân cùng sử dụng, kết hợp sức lực toàn thân, vẫn không thành công.

Tống Linh Chi phồng má, rất thất bại, đấm vào bả vai Giang Thành.

Bởi vì Giang Thành còn đang dưỡng thương, đúng là không thể động đậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến xúc cảm toàn thân của anh. Thậm chí dưới cảm giác khẩn trương cao độ phía thân dưới, cảm giác của anh càng nhạy bén hơn.

Ý đồ muốn cắn phá mạch máu anh của Tống Linh Chi hoàn toàn không phải uy hiếp với anh. Hàm răng nhọn cắn xuống, càng giống một loại khiêu khích khác, chưa kể đến cuối cùng Tống Linh Chi vô năng tức giận dùng cả tay lẫn chân, mượn lực toàn thân cắn vào mạch máu.

Cho nên, khi chiếc răng nhọn cắn vào cổ Giang Thành lần thứ 90, hơn nữa còn để lại một chuỗi vệt nước miếng, trong đầu Giang Thành lóe lên ý nghĩ kỳ quái.

Để cô hút, còn tốt hơn cảm giác mềm mại lại tê dại giày vò người này.

Giang Thành buông lỏng sức lực toàn thân, Tống Linh Chi rốt cuộc được như ước nguyện, hai chiếc răng nanh nhọn của cô đâm xuyên qua làn da không tì vết.

Nháy mắt, máu tươi có thể cung cấp năng lượng cho cô trào vào miệng, đôi mắt Tống Linh Chi lập tức trở nên mê ly.

Thật! Quá ngon! Quả thật là không phân cao thấp với loại máu đánh thức cô trong rừng Yểm Nguyệt. Nhưng bởi vì Tống Linh Chi có cảm xúc đặc biệt với loại máu đánh thức cô, cho nên tạm thời cô xếp loại máu đang uống này ở vị trí thứ hai.

Tống Linh Chi ôm má Giang Thành, đôi môi lạnh lẽo hơi rời đi, nhưng vẫn lưu luyến không bỏ, cô khen: “Rất ngon.”

Đôi mắt đỏ của Giang Thành hiện lên vẻ giận dữ, Tống Linh Chi vậy mà dùng giọng điệu đánh giá anh như đánh giá đồ ăn.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, âm thầm tích tụ lực lượng, bằng vào lực lượng ý chí, cho dù anh đang dưỡng thương không thể cử động, nhưng tích lũy đủ lực lượng vẫn có hy vọng cử động được một chút.

Giang Thành quyết định đẩy Tống Linh Chi ra.

Tống Linh Chi đắm chìm trong sự vui sướng khi được ăn ngon, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng liếm chỗ bị thương, máu tươi tinh mịn chảy vào khoang miệng, rồi lăn xuống cổ họng. Thật sự rất ngon, lần sau cô còn muốn uống. Trong lòng Tống Linh Chi thầm nghĩ.

Bởi vì có ý niệm như vậy, cho nên một cỗ năng lượng như ẩn như hiện thoát ra khỏi cơ thể cô, theo chiếc răng nhọn dung nhập vào máu tươi đang kích động trong thân thể Giang Thành.

Mà lúc này, Giang Thành đã tích tụ đủ lực lượng, anh đột nhiên động đậy, tính hất Tống Linh Chi làm xằng làm bậy trên người anh ra ngoài.

Nhưng sức lực anh vừa cử động rất khác so với trong tưởng tượng của anh.

Chỉ có đầu Giang Thành hơi nghiêng về phía trước một chút, đôi môi ấm áp trùng hợp dán lên đóa hoa sơn chi trên đầu Tống Linh Chi.

Bàn tay vốn dĩ đang bám vào bả vai Giang Thành của Tống Linh Chi bỗng nhiên nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch, thân thể trở nên không có sức lực, này này này… Cảm giác này, quá kỳ quái.

Ngay cả động tác hút máu cô cũng dừng lại, giơ tay lên nhét lại đóa hoa sơn chi nho nhỏ vào lại trong tóc.

Giang Thành rũ mắt, ánh mắt nhìn về phía cánh hoa màu trắng che giấu dưới những sợi tóc.

Giang Thành chắc chắn, đây là nhược điểm của cô,.

Nhưng đoá hoa đã bị Tống Linh Chi nhét trở lại rồi, anh không có biện pháp nào để cử động với biên độ lớn, cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm đóa hoa đó. Bởi vì ánh mắt của anh quá mức mãnh liệt, khiến cho Tống Linh Chi đang vùi đầu ăn cơm trở nên hơi ngượng ngùng.

Nhớ tới bản thân từng hứa hẹn ‘sức ăn rất nhỏ’, môi Tống Linh Chi lưu luyến rời khỏi cổ Giang Thành. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Linh Chi thè lưỡi, dịu dàng liếm miệng vết thương bị cô cắn ra, vết thương nhỏ kia lập tức khỏi hẳn.

Giang Thành trầm mặc nhìn Tống Linh Chi từ trong lòng ngực anh rời đi.

“Tôi no rồi.” Tống Linh Chi tuyên bố với anh, còn vỗ vỗ bụng mình.

Giang Thành hoài nghi giây tiếp theo cô sẽ nấc ‘cách’ một tiếng.

Quả nhiên, Tống Linh Chi ‘cách’ một tiếng, đứng ở trước mặt Giang Thành, giơ tay đem chải vuốt lại đầu tóc của mình, sau đó búi thành một viên cầu gọn gàng, giấu đóa hoa nhỏ lại vào trong.

Giang Thành vẫn bình tĩnh nhìn cô, chờ động tác tiếp theo của cô.

Tống Linh Chi cúi đầu, lục lọi túi của mình, sau đó lấy ra một xấp tiền.

Đây là tiền lương hơn nửa tháng của cô, hôm nay cô mang hết tới đây.

Tống Linh Chi lau nước miếng bên môi, nhét xấp tiền này vào trong tay Giang Thành.

“Tôi không phải ăn không của anh.” Tống Linh Chi bẻ từng ngón tay không thể động đậy của Giang Thành ra, nhét tiền vào, lại tri kỷ gập lại: “Rất nhiều tiền, cầm đi tiêu đi.”

Đây lại là một tình huống Giang Thành không bao giờ đoán được, anh nhìn Tống Linh Chi cẩn thận giơ tay cài cúc áo sơ mi màu đen cho anh.

Ngón tay tái nhợt xẹt qua cằm anh, gợi lên từng đợt sóng lạnh lẽo.

Giang Thành tin chắc chắn Tống Linh Chi cài sai một cúc rồi.

Tống Linh Chi làm xong những việc này, mới phất phất tay với Giang Thành: “Tôi đi đây nha.”

Nói xong, cô đẩy cửa kính, mở ra đôi cánh đen sau lưng, nhảy vào bên trong màn đêm.

Làn váy Tống Linh Chi bị gió thổi tung bay tựa như đoá sơn chi nở rộ, biến mất ngay trước mắt Giang Thành.

Cô chạy rồi.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play