Tôi ngồi ở góc tường dưới tầng với em, em nhìn người qua lại, tôi ngồi xổm ở trước mặt em, nhìn em.(chữ Chu và chữ cháo đều phát âm là zhōu)Em thay đổi rồi, trở nên chăm chỉ hơn, tôi cho rằng sau khi tôi đi, một ngày ba bữa em đều phải ăn đồ ăn ngoài, nhưng không, em bắt đầu học tự nấu cơm xào rau, mặc dù dáng vẻ một tay lướt hướng dẫn một tay xào của em khiến tôi hơi muốn cười.
Chương 04
Nhưng tôi vẫn muốn khóc.
Tôi xuyên qua cửa nhà, ngoài cửa Quỷ Sai đang chờ tôi.
Em dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ném vào tầng hầm, buổi tối không còn ôm quần áo tôi đi ngủ nữa, trên tủ âm tường trong nhà trở nên rỗng tuếch, không còn ảnh của tôi nữa.Suốt một buổi chiều, tôi đều nhìn em bằng ánh mắt u oán, như oán phụ khuê phòng. Tôi biết tôi đang cố tình gây sự, rõ ràng tôi hy vọng em quen cuộc sống không có tôi, hy vọng em quên tôi. Nhưng khi em thật sự làm vậy, tôi lại khó chịu.Em bắt đầu tự giặt quần áo, mặc dù lần đầu tiên giặt đã nhuộm áo sơ mi trắng của mình thành màu xanh.
Về đến nhà, mẹ vợ đại nhân hơi kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì con trai mình thế mà không có hộp thức ăn ngoài chồng chất, quần áo không ném bừa. Bà cất những thứ mình mang tới vào tủ lạnh một cách ngay ngắn, dặn dò Thẩm Tri Nhai cái nào phải ăn hết sớm cái nào có thể giữ lâu hơn.
“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”Sau khi em ngủ yên ổn hơn, tôi không nỡ buông em ra.Em dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ném vào tầng hầm, buổi tối không còn ôm quần áo tôi đi ngủ nữa, trên tủ âm tường trong nhà trở nên rỗng tuếch, không còn ảnh của tôi nữa.
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, như vậy rất tốt.
Bây giờ, em ngồi ở đây, đang nhớ tôi ư.
Đêm hôm đó em xem phim tình cảm bi thương đến rất khuya, cuối cùng ngủ luôn trên ghế sofa. Sau khi em ngủ, tôi mới dám chạm vào em, bàn tay không có nhiệt độ lướt qua nước mắt trên mặt em, trong lúc ngủ mơ em lại khóc, tôi ôm hờ em, vỗ nhẹ lưng em, an ủi em.Em đột nhiên thích xem những bộ phim tình cảm bi thương, tôi đứng ở bên cạnh, nhiều lần muốn vươn tay lau khô nước mắt của em.
“… Em cho anh sự trung thành của một người chưa bao giờ có tín ngưỡng… Em cho anh ký ức của đóa hồng vàng đã nhìn thấy vào chạng vạng nhiều năm trước khi anh sinh ra…”
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, như vậy rất tốt.Em dán giấy nhớ trên ngăn kéo, nhắc mình những thứ đó nên để ở đâu, nên đi đâu tìm, quần áo trong tủ phân loại ra để cất, đồ trong tủ lạnh cũng sẽ ghi rõ hạn sử dụng.
Giọng em rất êm tai, hơi nghẹn ngào khó mà áp chế, đuôi mắt mỏng đỏ, bên trong đôi mắt trong veo lóe nước mắt nhỏ vụn.
Tôi nuôi em thành đồ vô dụng tay không thể nâng vai không thể gánh, hầu hạ em mười một năm, chỉ mới mấy ngày, em đã không cần tôi nữa.
“Tri Nhai, con hứa với mẹ, con không thể làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con.” Mẹ vợ ôm em khóc lóc.Tôi xuyên qua cửa nhà, ngoài cửa Quỷ Sai đang chờ tôi.Tôi nhớ trước kia em vừa có chuyện hay vừa có đồ không tìm được sẽ gọi tôi:
Em đột nhiên thích xem những bộ phim tình cảm bi thương, tôi đứng ở bên cạnh, nhiều lần muốn vươn tay lau khô nước mắt của em.
Quan hệ của chúng tôi chưa từng công khai, càng không nói cho cha mẹ hai bên biết. Cha mẹ em đều là giáo sư, là gia đình rất truyền thống, chuyện con trai mình là đồng tính phần lớn cha mẹ vẫn không chấp nhận được, cho nên chúng tôi luôn giấu giếm.
Ánh mắt mẹ vợ đại nhân đã thay đổi, bà nhìn Thẩm Tri Nhai, hình như không kiềm chế được nữa, bà ôm lấy em, nước mắt chảy xuống, “Mẹ biết hết.”Rất giống em.“Chu Sinh, kéo ở đâu?”
“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”
“Chu Sinh, sữa chua trong tủ lạnh còn uống được không?”
“Em cho anh nỗi sầu của người ngắm ánh trăng cô đơn đã lâu…”
Em khép trang sách lại, đặt trách trên giá sách, đi vào phòng khách, lại đi xem phim tình cảm bi thương.
Chẳng biết tại sao, em đột nhiên thích cách giải trí nhàm chán này, có lúc có thể ngồi mấy tiếng đồng hồ.
Em có vẻ đẹp cổ điển, lần đầu gặp nhau ở đường cây xanh mưa rơi không ngừng kia, tôi không hiểu sao nhớ đến bài thơ “Ngõ mưa”, em rất giống một… Quý ông đinh hương ưu sầu.Thì ra họ đã nhìn ra từ lâu.“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”
Sau đó lại khóc.
Kỳ hạn bảy ngày sắp đến rồi, em không nhắc tên tôi lần nào nữa, người tên Chu Sinh này hoàn toàn biết mất khỏi cuộc sống của em.Tên đầy đủ của em là Thẩm Tri Nhai.“Chu Sinh, áo len màu lam nhạt của em ở đâu?”
“… Buổi sáng ngày 21 tháng 5, bởi vì một người họ Vương nào đó say rượu lái xe, đã gây ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng trên đường Hòa Bình, khiến một người tử vong, một người bị thương nặng, ba người bị thương nhẹ… Lúc ấy Chu Sinh ở hiện trường đã dũng cảm đứng ra, dùng cơ thể của mình che chắn cho đứa trẻ kia… Chu Sinh bất hạnh bỏ mình, tuổi gần 33…”
Sau khi em ngủ yên ổn hơn, tôi không nỡ buông em ra.
Kỳ hạn bảy ngày sắp đến rồi, em không nhắc tên tôi lần nào nữa, người tên Chu Sinh này hoàn toàn biết mất khỏi cuộc sống của em.Tôi nhớ khoảng thời gian bố tôi qua đời, tôi cũng thích ngồi như thế ở đây, mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi và bố sống nương tựa vào nhau. Nhưng đột nhiên ở giữa thừa ra một người, nhìn người qua lại, tôi sẽ nhớ đến em, nhớ những lời em từng nói với tôi, những chuyện em làm vì tôi, từng cái từng cái, như thể rõ mồn một trước mắt.…
Đột nhiên có người gọi tên tôi, tôi quay đầu lại, nhìn về phía TV, trên TV đang chiếu tin tức địa phương.
Chương 04“Chu…” Trong thoáng chốc tôi nghe thấy em nói một chữ, gần như vô thức cho rằng em đang gọi tên tôi, vội vàng đáp lại một tiếng: “Anh Chu nhà em ở đây.”
Quan hệ của chúng tôi chưa từng công khai, càng không nói cho cha mẹ hai bên biết. Cha mẹ em đều là giáo sư, là gia đình rất truyền thống, chuyện con trai mình là đồng tính phần lớn cha mẹ vẫn không chấp nhận được, cho nên chúng tôi luôn giấu giếm.Không có tôi, em cũng sẽ không nhớ tôi.Tôi nói xong, nghe thấy em sửa lời: “Cháo sắp chín rồi nhỉ.”
Sau đó lại khóc.
Tôi nghe thấy em nói: “Là anh hùng.”
Tôi học máy móc, hiểu biết về thơ chỉ dừng lại ở đọc thuộc lòng cả bài, tôi không hiểu ý nghĩa câu chữ của bài thơ này, chỉ cảm thấy nó là thơ tình giữ lại. Khi còn sống tôi chưa từng nghe em nói lời tâm tình với tôi, thậm chí em thích anh, em yêu anh cũng chưa từng nói.“Chu Sinh, sữa chua trong tủ lạnh còn uống được không?”Thẩm Tri Nhai lấy giấy nhớ, ghi chú từng cái rồi dán lên.Tôi nuôi em thành đồ vô dụng tay không thể nâng vai không thể gánh, hầu hạ em mười một năm, chỉ mới mấy ngày, em đã không cần tôi nữa.(chữ Chu và chữ cháo đều phát âm là zhōu)
Ánh mắt mẹ vợ đại nhân đã thay đổi, bà nhìn Thẩm Tri Nhai, hình như không kiềm chế được nữa, bà ôm lấy em, nước mắt chảy xuống, “Mẹ biết hết.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không.” Em an ủi, “Con lớn thế này, cũng không phải con nít, sẽ không chết đi sống lại, con sẽ sống tốt, con đã rất ít khi nhớ đến anh ấy, nói không chừng mấy ngày nữa, con đã quên anh ấy rồi.”…Ánh mắt em nhìn lướt qua, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”Em cúi đầu đi vào bếp.
Tin tức vài ngày trước, còn mở ra xem.
“Em cho anh nỗi sầu của người ngắm ánh trăng cô đơn đã lâu…”Khoảnh khắc đó, tôi muốn khóc, sự bốc đồng này khiến tôi nghẹn ngào, không có nước mắt, chỉ có tiếng khóc không kiềm chế được.
Thì ra họ đã nhìn ra từ lâu.
Toàn bộ hờn giận của tôi đã tiên tan không còn hình bóng, không hối hận.
Buổi tối.
Tôi buồn bực, bài thơ này cảm động đến vậy à.Quan hệ của chúng tôi chưa từng công khai, càng không nói cho cha mẹ hai bên biết. Cha mẹ em đều là giáo sư, là gia đình rất truyền thống, chuyện con trai mình là đồng tính phần lớn cha mẹ vẫn không chấp nhận được, cho nên chúng tôi luôn giấu giếm.Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trong tay xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ đi tới, bà cũng không trẻ tuổi, nhưng có nét đẹp tài trí, dường như nếp nhăn trên mặt bà cũng dịu dàng.Em đã quen với cuộc sống không có tôi, như vậy rất tốt.
Em bắt đầu tự giặt quần áo, mặc dù lần đầu tiên giặt đã nhuộm áo sơ mi trắng của mình thành màu xanh.
Nhưng tôi vẫn muốn khóc.
Đêm hôm đó em xem phim tình cảm bi thương đến rất khuya, cuối cùng ngủ luôn trên ghế sofa. Sau khi em ngủ, tôi mới dám chạm vào em, bàn tay không có nhiệt độ lướt qua nước mắt trên mặt em, trong lúc ngủ mơ em lại khóc, tôi ôm hờ em, vỗ nhẹ lưng em, an ủi em.
“Tri Nhai, con hứa với mẹ, con không thể làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con.” Mẹ vợ ôm em khóc lóc.
Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, tôi quay đầu lại, nhìn thấy em ngồi im, trên mặt không có biểu cảm, có lẽ tôi nghe nhầm.Em ngồi trên sofa dùng điều khiển từ xa đổi kênh, tôi đứng bên cạnh nhìn em chằm chằm.Tôi nuôi em thành đồ vô dụng tay không thể nâng vai không thể gánh, hầu hạ em mười một năm, chỉ mới mấy ngày, em đã không cần tôi nữa.
Không có tôi, em cũng sẽ không nhớ tôi.
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, như vậy rất tốt.Suốt một buổi chiều, tôi đều nhìn em bằng ánh mắt u oán, như oán phụ khuê phòng. Tôi biết tôi đang cố tình gây sự, rõ ràng tôi hy vọng em quen cuộc sống không có tôi, hy vọng em quên tôi. Nhưng khi em thật sự làm vậy, tôi lại khó chịu.
Thẩm Tri Nhai lấy giấy nhớ, ghi chú từng cái rồi dán lên.
Giọng em rất êm tai, hơi nghẹn ngào khó mà áp chế, đuôi mắt mỏng đỏ, bên trong đôi mắt trong veo lóe nước mắt nhỏ vụn.Tôi buồn bực, bài thơ này cảm động đến vậy à.“Chu Sinh, áo len màu lam nhạt của em ở đâu?”Em ngồi trên sofa dùng điều khiển từ xa đổi kênh, tôi đứng bên cạnh nhìn em chằm chằm.
Em thay đổi rồi, trở nên chăm chỉ hơn, tôi cho rằng sau khi tôi đi, một ngày ba bữa em đều phải ăn đồ ăn ngoài, nhưng không, em bắt đầu học tự nấu cơm xào rau, mặc dù dáng vẻ một tay lướt hướng dẫn một tay xào của em khiến tôi hơi muốn cười.
Em khép trang sách lại, đặt trách trên giá sách, đi vào phòng khách, lại đi xem phim tình cảm bi thương.
Khoảnh khắc đó, tôi muốn khóc, sự bốc đồng này khiến tôi nghẹn ngào, không có nước mắt, chỉ có tiếng khóc không kiềm chế được.Đột nhiên có người gọi tên tôi, tôi quay đầu lại, nhìn về phía TV, trên TV đang chiếu tin tức địa phương.
Tôi nghe thấy em nói: “Là anh hùng.”Ngày tôi chết, tôi muốn đi mua cho em một đôi nhẫn, nhưng tôi đã chết trên đường.Bây giờ, em ngồi ở đây, đang nhớ tôi ư.May là cô bé kia còn sống, nếu không thì tôi chết uổng rồi.Quên là tốt, tôi nghĩ.“… Buổi sáng ngày 21 tháng 5, bởi vì một người họ Vương nào đó say rượu lái xe, đã gây ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng trên đường Hòa Bình, khiến một người tử vong, một người bị thương nặng, ba người bị thương nhẹ… Lúc ấy Chu Sinh ở hiện trường đã dũng cảm đứng ra, dùng cơ thể của mình che chắn cho đứa trẻ kia… Chu Sinh bất hạnh bỏ mình, tuổi gần 33…”
Tôi túm hoa lá trút giận, tốt xấu gì em cũng từng viết thơ tình cho tôi, nhưng đầu gỗ như tôi mới chưa bao giờ nói với em một câu bao hàm yêu thương.
Buổi tối.Về đến nhà, mẹ vợ đại nhân hơi kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì con trai mình thế mà không có hộp thức ăn ngoài chồng chất, quần áo không ném bừa. Bà cất những thứ mình mang tới vào tủ lạnh một cách ngay ngắn, dặn dò Thẩm Tri Nhai cái nào phải ăn hết sớm cái nào có thể giữ lâu hơn.May là cô bé kia còn sống, nếu không thì tôi chết uổng rồi.
Tôi liếc nhìn tập thơ trong tay em, thì ra em đang đọc thơ.
Toàn bộ hờn giận của tôi đã tiên tan không còn hình bóng, không hối hận.Tin tức vài ngày trước, còn mở ra xem.
Em co ro trên ghế sofa, chân dài cong lại, quấn chăn lông, khóc sướt mướt, em không thích khóc, trừ lúc làm tình, tôi chưa bao giờ thấy em khóc, em vừa khóc, lòng tôi cũng trĩu nặng xuống.Em có vẻ đẹp cổ điển, lần đầu gặp nhau ở đường cây xanh mưa rơi không ngừng kia, tôi không hiểu sao nhớ đến bài thơ “Ngõ mưa”, em rất giống một… Quý ông đinh hương ưu sầu.Tôi nghe thấy em nói: “Là anh hùng.”
Em ngồi trên sofa dùng điều khiển từ xa đổi kênh, tôi đứng bên cạnh nhìn em chằm chằm.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trong tay xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ đi tới, bà cũng không trẻ tuổi, nhưng có nét đẹp tài trí, dường như nếp nhăn trên mặt bà cũng dịu dàng.
Em thay đổi rồi, trở nên chăm chỉ hơn, tôi cho rằng sau khi tôi đi, một ngày ba bữa em đều phải ăn đồ ăn ngoài, nhưng không, em bắt đầu học tự nấu cơm xào rau, mặc dù dáng vẻ một tay lướt hướng dẫn một tay xào của em khiến tôi hơi muốn cười.Toàn bộ hờn giận của tôi đã tiên tan không còn hình bóng, không hối hận.
Tôi giật mình.
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, như vậy rất tốt.
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, hình như em đã quên tôi..
Thì ra họ đã nhìn ra từ lâu.
Lúc ấy, người đàn ông cô đơn ngồi ở đây đã bầu bạn bên tôi, em dùng nhiệt độ lòng bàn tay em nói với tôi rằng, tôi không một mình.
Đã đến giờ, tôi phải đi rồi..Buổi tối.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không.” Em an ủi, “Con lớn thế này, cũng không phải con nít, sẽ không chết đi sống lại, con sẽ sống tốt, con đã rất ít khi nhớ đến anh ấy, nói không chừng mấy ngày nữa, con đã quên anh ấy rồi.”
Tôi không phải người lãng mạn, cũng không hiểu lãng mạn, tình yêu với tôi mà nói đó là lần đầu tiên gặp em đã muốn trải qua quãng đời còn lại cùng em, cho nên tôi sẽ dùng quãng đời còn lại làm bạn với em, nói cho em biết rằng tôi yêu em nhường nào.
Tôi nói xong, nghe thấy em sửa lời: “Cháo sắp chín rồi nhỉ.”“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”Tôi ngồi ở góc tường dưới tầng với em, em nhìn người qua lại, tôi ngồi xổm ở trước mặt em, nhìn em.
Tôi không phải người lãng mạn, cũng không hiểu lãng mạn, tình yêu với tôi mà nói đó là lần đầu tiên gặp em đã muốn trải qua quãng đời còn lại cùng em, cho nên tôi sẽ dùng quãng đời còn lại làm bạn với em, nói cho em biết rằng tôi yêu em nhường nào.
Em đã quen với cuộc sống không có tôi, hình như em đã quên tôi.Nhìn như thế, tôi cảm thấy em như ông già, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, trên người mặc áo ba lỗ màu trắng và quần đùi rộng, nhưng gương mặt này cứ thế biến tạo hình ông già thành anh đẹp trai tản mạn.
Tôi si mê không thôi vì dáng vẻ này của em, không chỉ một lần.
Tin tức vài ngày trước, còn mở ra xem.
“Chu Sinh, kéo ở đâu?”Tôi muốn giữ lại chút gì đó, chí ít nói với em – tôi yêu em, tôi đã bẻ nhánh hoa đinh hương, đo kích thước ngón tay áp út của em, quấn thành một chiếc nhẫn.Chẳng biết tại sao, em đột nhiên thích cách giải trí nhàm chán này, có lúc có thể ngồi mấy tiếng đồng hồ.
“Chu Sinh, áo len màu lam nhạt của em ở đâu?”
Tôi nói xong, nghe thấy em sửa lời: “Cháo sắp chín rồi nhỉ.”
Tôi giật mình.Tin tức vài ngày trước, còn mở ra xem.“Chu…” Trong thoáng chốc tôi nghe thấy em nói một chữ, gần như vô thức cho rằng em đang gọi tên tôi, vội vàng đáp lại một tiếng: “Anh Chu nhà em ở đây.”Tôi nhớ khoảng thời gian bố tôi qua đời, tôi cũng thích ngồi như thế ở đây, mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi và bố sống nương tựa vào nhau. Nhưng đột nhiên ở giữa thừa ra một người, nhìn người qua lại, tôi sẽ nhớ đến em, nhớ những lời em từng nói với tôi, những chuyện em làm vì tôi, từng cái từng cái, như thể rõ mồn một trước mắt.
Tôi nhớ trước kia em vừa có chuyện hay vừa có đồ không tìm được sẽ gọi tôi:
Kỳ hạn bảy ngày sắp đến rồi, em không nhắc tên tôi lần nào nữa, người tên Chu Sinh này hoàn toàn biết mất khỏi cuộc sống của em.
Lúc ấy, người đàn ông cô đơn ngồi ở đây đã bầu bạn bên tôi, em dùng nhiệt độ lòng bàn tay em nói với tôi rằng, tôi không một mình.Như vậy rất tốt.Lúc ấy, người đàn ông cô đơn ngồi ở đây đã bầu bạn bên tôi, em dùng nhiệt độ lòng bàn tay em nói với tôi rằng, tôi không một mình.
Ngày tôi chết, tôi muốn đi mua cho em một đôi nhẫn, nhưng tôi đã chết trên đường.
Buổi tối.
Chiếc nhẫn thật không mua được, quấn một chiếc cũng tốt, tôi còn làm cho em một thẻ đánh dấu sách, viết một câu trên thẻ đánh dấu sách màu trắng: Anh cho em lời hứa kiếp sau vẫn yêu em như xưa.(chữ Chu và chữ cháo đều phát âm là zhōu)Đã đến giờ, tôi phải đi rồi.Bây giờ, em ngồi ở đây, đang nhớ tôi ư.
“Tri Nhai, con hứa với mẹ, con không thể làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con.” Mẹ vợ ôm em khóc lóc.
“Tri Nhai, con hứa với mẹ, con không thể làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con.” Mẹ vợ ôm em khóc lóc.Ánh mắt em nhìn lướt qua, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ mang cho con ít đồ.” Mẹ vợ đại nhân nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trong tay xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ đi tới, bà cũng không trẻ tuổi, nhưng có nét đẹp tài trí, dường như nếp nhăn trên mặt bà cũng dịu dàng.
Em có vẻ đẹp cổ điển, lần đầu gặp nhau ở đường cây xanh mưa rơi không ngừng kia, tôi không hiểu sao nhớ đến bài thơ “Ngõ mưa”, em rất giống một… Quý ông đinh hương ưu sầu.
Đêm hôm đó em xem phim tình cảm bi thương đến rất khuya, cuối cùng ngủ luôn trên ghế sofa. Sau khi em ngủ, tôi mới dám chạm vào em, bàn tay không có nhiệt độ lướt qua nước mắt trên mặt em, trong lúc ngủ mơ em lại khóc, tôi ôm hờ em, vỗ nhẹ lưng em, an ủi em.
“Được.” Mẹ vợ đại nhân cười bảo, “Tri Nhai nhà ta biết thương người.”Đột nhiên có người gọi tên tôi, tôi quay đầu lại, nhìn về phía TV, trên TV đang chiếu tin tức địa phương.Rất giống em.
Chẳng biết tại sao, em đột nhiên thích cách giải trí nhàm chán này, có lúc có thể ngồi mấy tiếng đồng hồ.
“Mẹ mang cho con ít đồ.” Mẹ vợ đại nhân nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Tôi xoay người, nhìn bông hoa sau lưng tôi, tức giận đến mức dùng tay quạt nó hai cái, đọc thơ tình cho hoa có ý gì, đọc với anh này, lúc anh sống một người to đùng đứng ở đó, em cũng không đọc thơ tình cho anh.
Nhìn như thế, tôi cảm thấy em như ông già, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, trên người mặc áo ba lỗ màu trắng và quần đùi rộng, nhưng gương mặt này cứ thế biến tạo hình ông già thành anh đẹp trai tản mạn.“Đây không phải một chút đồ.” Em nhận túi lớn túi nhỏ trong tay mẹ vợ đại nhân, “Sau này nếu mẹ còn mang đồ tới đây thì nói với con một tiếng, con đi đón mẹ.”
Quan hệ của chúng tôi chưa từng công khai, càng không nói cho cha mẹ hai bên biết. Cha mẹ em đều là giáo sư, là gia đình rất truyền thống, chuyện con trai mình là đồng tính phần lớn cha mẹ vẫn không chấp nhận được, cho nên chúng tôi luôn giấu giếm.
“Chu Sinh, áo len màu lam nhạt của em ở đâu?”Ngoài ban công, cây hoa đinh hương tôi trồng cho em đã nở hoa, gió thổi qua, cẩn thận ngửi hương hoa thoang thoảng này, em búi mái tóc dài, ngồi thư giãn trên ghế trắng đặt ngoài ban công, trong tay ôm một quyển tập thơ.“Được.” Mẹ vợ đại nhân cười bảo, “Tri Nhai nhà ta biết thương người.”
Tiếc là mệnh ngắn, dù là tôi gặp em dành cả phần đời còn lại để yêu em, sinh mệnh ngắn ngủi vẫn không đủ để tôi bày tỏ tình yêu sâu đậm của tôi dành cho em.
“Em cho anh nỗi sầu của người ngắm ánh trăng cô đơn đã lâu…”Tên đầy đủ của em là Thẩm Tri Nhai.
Ngày tôi chết, tôi muốn đi mua cho em một đôi nhẫn, nhưng tôi đã chết trên đường.
Em thay đổi rồi, trở nên chăm chỉ hơn, tôi cho rằng sau khi tôi đi, một ngày ba bữa em đều phải ăn đồ ăn ngoài, nhưng không, em bắt đầu học tự nấu cơm xào rau, mặc dù dáng vẻ một tay lướt hướng dẫn một tay xào của em khiến tôi hơi muốn cười.Về đến nhà, mẹ vợ đại nhân hơi kinh ngạc, có lẽ là kinh ngạc vì con trai mình thế mà không có hộp thức ăn ngoài chồng chất, quần áo không ném bừa. Bà cất những thứ mình mang tới vào tủ lạnh một cách ngay ngắn, dặn dò Thẩm Tri Nhai cái nào phải ăn hết sớm cái nào có thể giữ lâu hơn.
“Chu Sinh, thuốc màu của em đâu rồi?”
Thẩm Tri Nhai lấy giấy nhớ, ghi chú từng cái rồi dán lên.
Tôi nuôi em thành đồ vô dụng tay không thể nâng vai không thể gánh, hầu hạ em mười một năm, chỉ mới mấy ngày, em đã không cần tôi nữa.
Ánh mắt mẹ vợ đại nhân đã thay đổi, bà nhìn Thẩm Tri Nhai, hình như không kiềm chế được nữa, bà ôm lấy em, nước mắt chảy xuống, “Mẹ biết hết.”
“Em cho anh những con đường thưa thớt, hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng nơi hoang vu.”
Em đột nhiên thích xem những bộ phim tình cảm bi thương, tôi đứng ở bên cạnh, nhiều lần muốn vươn tay lau khô nước mắt của em.
(chữ Chu và chữ cháo đều phát âm là zhōu)
Một câu nói kia khiến tôi ngây ra như phỗng, em cũng ngây ngẩn cả người.
Em bỗng ngước mắt, nhìn tôi chăm chú:
Như vậy rất tốt.
Không có tôi, em cũng sẽ không nhớ tôi.
Quan hệ của chúng tôi chưa từng công khai, càng không nói cho cha mẹ hai bên biết. Cha mẹ em đều là giáo sư, là gia đình rất truyền thống, chuyện con trai mình là đồng tính phần lớn cha mẹ vẫn không chấp nhận được, cho nên chúng tôi luôn giấu giếm.
Ngoài ban công, cây hoa đinh hương tôi trồng cho em đã nở hoa, gió thổi qua, cẩn thận ngửi hương hoa thoang thoảng này, em búi mái tóc dài, ngồi thư giãn trên ghế trắng đặt ngoài ban công, trong tay ôm một quyển tập thơ.Thì ra họ đã nhìn ra từ lâu.
Ngoài ban công, cây hoa đinh hương tôi trồng cho em đã nở hoa, gió thổi qua, cẩn thận ngửi hương hoa thoang thoảng này, em búi mái tóc dài, ngồi thư giãn trên ghế trắng đặt ngoài ban công, trong tay ôm một quyển tập thơ.
Nhưng tôi vẫn muốn khóc.
“Tri Nhai, con hứa với mẹ, con không thể làm chuyện điên rồ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con.” Mẹ vợ ôm em khóc lóc.
Anh cho em lời hứa kiếp sau vẫn yêu em như xưa.
Tôi giật mình.Không có tôi, em cũng sẽ sống tốt.“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không.” Em an ủi, “Con lớn thế này, cũng không phải con nít, sẽ không chết đi sống lại, con sẽ sống tốt, con đã rất ít khi nhớ đến anh ấy, nói không chừng mấy ngày nữa, con đã quên anh ấy rồi.”
Quên là tốt, tôi nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT