Người yêu của tôi chết rồi, ngày cuối cùng của thất đầu, tôi nuốt thuốc ngủ, sau khi đích thân thử, mới phát hiện cách chết này rất đau khổ.
Quá trình nuốt thuốc, khiến tôi cảm thấy cổ họng mình như rách ra, viên thuốc như hòa với máu nuốt vào, thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, khi chưa uống hết lọ thuốc trong tay, triệu chứng choáng đầu buồn nôn đã xuất hiện.
Tôi chịu đựng đau đớn gần như không thể chịu đựng được kia, tiếp tục nuốt mười viên, lại tiếp tục, không tiếp tục được, tôi bắt đầu đứng không vững, không cầm được lọ thuốc trong tay.
Tôi ngã xuống đất, lọ thuốc rơi xuống, viên thuốc rơi ra ngoài.
Cảm giác khó chịu khiến tôi sống không bằng chết, tôi tìm một tư thế thoải mái dựa vào tủ đầu giường, góc cạnh của ngăn tủ cộm đau sau lưng tôi, nhưng tôi không muốn cử động, cứ vậy chờ chết thôi.
Trong tầm nhìn của tôi xuất hiện một đôi giày quen thuộc, đó là đôi giày tôi mua cho anh, lúc chết anh đã đi đôi giày này.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn thấy anh.
Khoảnh khắc này, mọi đau đớn đều không đau nữa.
Tôi nghe được giọng anh.
Tôi cho rằng anh là ảo giác của tôi, nhưng nghe lời anh nói, tôi nhận ra có lẽ đây không phải ảo giác.
Bỗng nhiên tỉnh táo, tôi không thể để anh nhìn thấy tôi đang tìm chết, tôi nhặt lọ thuốc dưới đất lên, lảo đảo chạy ra ngoài, cơ thể như không bị khống chế, hai chân như nhũn ra. Hơi không dùng lực được, cơn buồn ngủ và choáng đầu khiến tôi chỉ muốn thiếp đi, dạ dày thiêu đốt đau đớn, khó chịu đến mức tôi cảm thấy mình sắp chết.
Tôi chống đỡ ý thức cuối cùng, ngồi lên taxi, nhìn thấy anh bị tôi bỏ lại, tất cả gắng gượng đã sụp đổ ngay lúc này, tôi ngã xuống ghế sau, ý thức còn sót lại nói một câu: “Đến bệnh viện, làm ơn, cứu tôi với, tôi không thể chết.”
Tôi ở lại bệnh viện hai ngày, nhìn thấy gương mặt tái nhợt không có màu máu trong gương, tôi không thể trở về gặp anh, tôi sợ anh nhìn ra điều gì đó.
Khí sắc tốt hơn nhiều, tôi mới dám về.
Sau khi về, tôi giả vờ như không nhìn thấy anh, nghe thấy anh cằn nhằn bên tai tôi, thời gian như quay lại lúc anh còn sống trước mắt tôi.
Tôi muốn anh có thể yên tâm ra đi, tôi bắt đầu học cách chăm sóc bản thân, quá trình này ngày càng khiến tôi biết Chu Sinh quan trọng với tôi nhường nào.
Tôi phải cố gắng nhiều như vậy, mới có thể thích nghi với cuộc sống không có anh.
Tôi bắt đầu xem phim tình cảm bi thương, không phải thích, mà vì tôi cần một lý do để khóc.
Tôi bắt đầu thích ngồi ở bóng râm dưới tầng, nhàm chán ngồi mấy tiếng, bởi vì mỗi khi đến lúc này, anh sẽ ngồi xổm trước mặt tôi, đây là lúc tôi có thể nhìn anh một cách quanh minh chính đại chẳng kiêng nể.
Thỉnh thoảng tôi buột miệng gọi tên anh, khi nói ra một chữ lại đột nhiên thay đổi, nói sang cái khác. Cuộc sống của tôi không thể không có anh, nhưng tôi không thể nói cho anh biết.
Tôi sẽ nói cho anh biết, không có anh, tôi cũng sẽ sống rất tốt, cho nên anh đừng lo lắng.
Tác dụng phụ khi uống số lượng lớn thuốc ngủ khiến tôi mất ngủ hằng đêm, khi anh ra đi, tôi cũng đang mất ngủ.
Tôi tỉnh dậy, cảm nhận được bàn tay không có nhiệt độ của anh, tôi không thể khống chế được nước mắt của tôi.
Tôi biết anh kẹp đồ trong quyển sách tôi ít đọc nhất, sau khi anh đi, tôi tìm quyển sách kia ra, nhìn thấy dòng chữ ngay ngắn bên trên thẻ đánh dấu sách được kẹp bên trong, tôi cười.
Tôi đeo chiếc nhẫn anh đã làm cho tôi, kích thước vừa khít.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ thật sự quen với cuộc sống không có anh, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ đến anh.
Tôi sẽ không quên anh.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT