Chương 942:
Nếu ngay cả Lục Cẩn Phàm cũng biết rõ là cô hết yêu, vậy có lẽ thái độ của cô đã quá buông xuôi, mất đi khát vọng muốn dồn hết tâm trí để níu kéo thứ gì đó. Cô không cố ý trốn tránh, cũng không cố ý tới gần, có lẽ cũng vì cô đã không còn tâm tư muốn lãng phí thời gian với anh, nên anh mới có thể nói cô hết yêu.
Vậy, có lẽ là cô đã hết yêu thật rồi.
“Có lẽ vậy.” Hồi lâu sau Hạ Mộc Ngôn mới đáp lại.
“Lý do?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, chợt hơi ngẩn ra, sau đó lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nhàng đặt tay lên tay kéo của vali, nói nhỏ: “Có lẽ là ba năm trước, khi đứa bé bắt đầu có tim thai, kiên cường sống hơn hai tháng trong bụng tôi mất đi, hoặc cũng có lẽ là khi chờ đến giây phút người tôi yêu nhất tỉnh lại đã làm trái tim bị thủng trăm ngàn lỗ của tôi đóng băng chỉ trong vòng một đêm. Dù sau này anh lấy lý do hợp lý, thậm chí lấy lý do lúc nào cũng nghĩ cho tôi để đục vỡ lớp băng bên ngoài, thì máu thịt trong tôi cũng đã chết lặng, không còn chút hơi ấm nào.”
Thấy ánh mắt anh ảm đạm, cô biết anh cũng đang nghĩ về đứa bé kia. Đây là chuyện nhạy cảm với Hạ Mộc Ngôn thì sao lại không phải chuyện nhạy cảm của Lục Cẩn Phàm? Vì thế anh thường tránh nói về đề tài này, không bao giờ nhắc đến.
Ngoài khách sạn, dòng xe cộ qua lại, cách đó không xa bên ngoài phòng nghỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ của những người đi qua, tất cả dường như trở thành khung cảnh hư ảo sau lưng Hạ Mộc Ngôn. Qua vẻ mặt của cô, Lục Cẩn Phàm như thấy lại được cảnh tượng cô gái có sắc mặt tái nhợt luôn ngồi bên ngoài phòng bệnh chờ anh qua khe cửa khi anh vừa mới tỉnh lại vào ba năm trước.
Trong ba năm qua, những gì có thể tiếp nhận và không thể tiếp nhận, cô đều lặng lẽ đón lấy. Cô đột phá trong ba năm qua, vì đau đớn mà trở nên kiên cường, nhưng cũng vì kiên cường mà đóng chặt những thứ vốn dĩ nên mềm yếu trong nội tâm.
Cô đã học được cách nắm lấy hay buông bỏ, thành công và thất bại, học được cách cúi đầu dưới mái hiên, cũng học được cách tìm cơ hội để xông ra khỏi lồng giam. Nhìn như thỏa hiệp, nhưng thực tế, ngay cả một góc của bức tường thành cao ngất trong lòng cô cũng không hề bị phá hủy.
Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh nói: “Hoặc cũng có lẽ là vì tôi đã sống hai kiếp, đã yêu điên cuồng, thế nên sau khi cố hết sức và sau khi biết được toàn bộ sự thật, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, lại buông bỏ được nhiều thứ đã từng cố chấp từ lâu. Lục Cẩn Phàm, ba năm qua tôi đã hiểu ra một điều, đó là… tình yêu là thứ không gây chết người, nó chỉ phá tan niềm tin ban đầu của tôi, nhưng lại để tôi xây lại niềm tin mới, để Hạ Mộc Ngôn ngủ say, để Hạ Mộc Ngôn tôi sống bây giờ không còn là Hạ Mộc Ngôn nữa.”
“Thế nên, nếu ngay cả anh cũng hỏi như thế, vậy có lẽ là tôi hết yêu rồi.” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ lúc Hạ Mộc Ngôn nói ra hai chữ hết yêu, Lục Cẩn Phàm nhớ lại ba năm trước, khi anh xem hơn mười tin nhắn cô gửi cho anh, trong đó có một tin là: “Lục Cẩn Phàm, em yêu anh.”
Nhưng những tin nhắn đó lại bị xóa đi từng cái một trong thái độ buộc phải bình tĩnh và lạnh lùng của mình.
*** Lục Cẩn Phàm không ép Hạ Mộc Ngôn về khách sạn Thịnh Đường. Trên thực tế, dù Hạ Mộc Ngôn có về thì cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cùng lắm chỉ ngủ một giấc vào ban đêm mà thôi.
Bây giờ đã không có gì có thể giày vò được cô, cô dồn tất cả công việc trong vòng mấy ngày như thế, ở đâu cũng vậy thôi.
Cô vẫn ở lại khách sạn hiện tại, coi như chính thức bước vào chuyến công tác vô cùng bận rộn.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn nói hết những lời thật lòng, cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khó gần như khi mới về nước.
Có một vài lần Lục Cẩn Phàm dừng xe trước cửa khách sạn của Hạ Mộc Ngôn, lúc Hạ Mộc Ngôn đi ra nhìn thấy cũng không lên xe anh, mà đi thẳng ra trạm tàu điện ngầm, hoặc lên xe của vài đối tác chờ bên ngoài.
Bắc Kinh đã vào Thu, hai ngày nay thời tiết trở lạnh. Giữa trưa, sau khi làm việc xong, buổi chiều đáng lẽ Hạ Mộc Ngôn có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhưng cô chợt nhận được một cuộc điện thoại.
Là Thư ký Dương của Mr. Vinse gọi tới, nói rằng Mr. Vinse đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính. Hôm qua lúc đưa vào bệnh viện cô ta mới biết Mr. Vinse đã phát sốt liên tục mấy ngày, hơn nữa đã sốt đến mức ý thức không tỉnh táo cho lắm.
Bọn họ vẫn chưa rời khỏi Bắc Kinh, sau khi hỏi bọn họ địa chỉ bệnh viện, Hạ Mộc Ngôn lập tức gọi xe chạy tới.
Sau khi đến bệnh viện, cô mới biết Mr. Vinse đã được đưa tới bệnh viện từ hôm qua vì viêm dạ dày cấp tính, hôm nay đã chuyển sang phòng bệnh bình thường để tiêm thuốc tiêu viêm.
Hạ Mộc Ngôn nói chuyện điện thoại với Thư ký Dương, sau khi xác định tình hình, bèn đi mua một ít thức ăn bổ dưỡng dễ tiêu hóa mà người bị viêm dạ dày có thể ăn được xách vào.
Vì bọn họ chỉ tạm thời đến Bắc Kinh công tác, nên bên này không có người nhà hoặc người của công ty. Hôm qua chắc là đã có vài đối tác đến thăm, nên hôm nay phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Thư ký Dương thấy Hạ Mộc Ngôn tới thì đi ra ngoài.