Chương 941:
“Chuyển đi.” Giọng của Lục Cẩn Phàm trầm xuống. Tiểu Hồ còn chưa thấy rõ sắc mặt của boss nhà mình thì anh đã quay người trở vào phòng *** Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn từ bên ngoài trở về khách sạn, quả nhiên nhìn thấy chiếc vali to tướng của mình đã được Tiểu Hồ chuyển tới, đang để ở quầy lễ tân dưới tầng một của khách sạn. Nhân viên nhìn thấy cô liền chủ động đẩy vali đến.
Tuy nhiên, không chỉ có vali được chuyển tới, mà còn có Lục Cẩn Phàm đang ngồi chờ trong phòng nghỉ VIP của khách sạn.
Biết được Lục Cẩn Phàm tới đây, Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng nói gì, chỉ theo chỉ dẫn của nhân viên đi xuống phòng nghỉ VIP. Cô đi qua, đúng lúc cánh cửa trước mặt được nhân viên mở ra, Hạ Mộc Ngôn đi vào.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của Lục Cẩn Phàm nhìn thẳng vào mặt Hạ Mộc Ngôn, nhìn cô cứ thế ung dung đẩy vali của mình tới, hồi lâu sau vẫn không rời mắt.
Hạ Mộc Ngôn hờ hững liếc mắt nhìn anh, không hề bất ngờ khi anh có mặt ở đây, nhưng chỉ điềm nhiên lướt qua, không hề dừng lại.
Nhân viên khách sạn rất hiểu chuyện, đi ra ngoài, nhường lại không gian cho bọn họ. Căn phòng lớn cứ thế tự dưng rơi vào yên tĩnh.
Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay kéo của vali, tùy tiện nhìn điều kiện của căn phòng nghỉ này. Ánh mắt Lục Cẩn Phàm nhìn cô không rõ cảm xúc, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt cô.
Cô đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của anh.
Hai người nhìn nhau mấy giây Cô cười: “Lục tổng.”
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt ngước mắt. Sau khi trốn khỏi vòng vây của anh, giọng điệu của cô gái này lại bắt đầu mang vẻ xa cách rồi. Giọng nói đáng yêu khi đùng đùng nổi giận gọi đầy đủ ba chữ Lục Cẩn Phàm vào mỗi lần bị anh chọc giận trong mấy ngày qua đều bị cảm giác xa cách toát ra từ xương cốt cô lấp mất.
Cảm giác như bị đâm từng dao vào tim đêm qua đã không còn, nhưng rõ ràng là Hạ Mộc Ngôn cứ luôn cố gắng tránh né anh, cũng không hề có ý giải thích chuyện cô không để ý tin nhắn anh gửi tới, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên.
Vuốt mèo cô ẩn giấu bấy lâu giờ mới lộ ra, quả là sắc bén vô cùng.
Trong đó có một tin là: Lục Cẩn Phàm, em yêu anh Lục Cẩn Phàm không nói lời nào, Hạ Mộc Ngôn cũng không hề mở miệng.
Nhưng không thể cứ dông dài như thế.
Hạ Mộc Ngôn mới vừa ra ngoài về, hôm nay cô muốn dồn tất cả các buổi xã giao trong vòng hai ba ngày để giải quyết một thể, sau đó sẽ về Hải Thành sớm chút. Lúc này cô đã hơi mệt, không có sức đối đáp quá nhiều.
Cô hờ hững nói: “Tôi sẽ hoàn thành đủ số công việc trong mấy ngày tới ở Bắc Kinh, sẽ không bỏ sót. Về phần mấy chuyến phải đi cùng anh, tôi cũng đã nói với Tiểu Hồ rồi, nếu thời gian trùng khớp thì tôi đi, còn không trùng thì tự ai người đó đi…”
Cô nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, cười nói: “Dù sao khách sạn Thịnh Đường cũng là khách sạn được công ty anh đầu tư, huống chi có rất nhiều đối tác cũng tới đó, anh ở lại nơi đó quả thật rất hợp, nhưng tôi thì khác. Đi theo Lục tổng bôn ba trong giới thượng lưu Bắc Kinh nhiều ngày vậy rồi, cũng đã gặp đủ kiểu ông lớn, bây giờ cũng đã đến lúc tôi trở lại công việc ban đầu của mình. Ở đâu cũng vậy thôi, sau khi kết thúc lịch trình, tôi sẽ về Hải Thành ngay.”
“Hạ Mộc Ngôn.”
Cô cười: “Hửm?”
Lục Cẩn Phàm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nồng đậm dường như không thể hòa tan, nhưng lại lạnh lùng và hờ hững, như muốn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của cô: “Em thật sự hết yêu anh rồi sao?”
Đầu tiên Hạ Mộc Ngôn sững sờ, sau đó chậm rãi bật cười.
Nhưng người đàn ông trên ghế sofa từ đầu đến cuối vẫn yên lặng nhìn cô. Dần dần cô không cười nổi nữa, chỉ khẽ nhếch miệng.
Nếu như nói khi đồng sinh cộng tử ở Campuchia cô yêu anh sâu đậm, nếu như nói khi anh muốn ly hôn, cô vẫn mặt dày mày dạn kiên trì ở bên anh, thậm chí không chịu rời đi khi anh mắng cô là đồ đê tiện, thì có lẽ cô đã thật sự yêu anh đến độ không oán trách không hối hận.
Nhưng, cô vẫn nhớ trước đây mình đã mang tâm trạng thế nào để đi ký đơn ly hôn, cũng nhớ ba năm qua mình đã sống như thế nào.
Cô nhớ ngày đó mình đã uống rượu cả đêm, sau đó ngồi ngẩn người cả đêm trên ban công ở khách sạn, sau khi tỉnh lại thì đã cắt mái tóc dài đi.
Nếu như nói cô còn chút kích động hoặc không vui với chuyện mờ ám của anh và những người phụ nữ khác, thì có lẽ đó chỉ là chút không vui tuôn ra trong lòng khi thấy thứ từng là của mình bị người khác coi trọng. Đây là bản năng của con người, nhưng cô không thể xác định chuyện này có được đánh đồng với yêu hay không.