Chương 709:
Hạ Mộc Ngôn đang tựa lên sofa sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại di động lại vang lên hai tiếng tích tích nhắc nhở pin điện thoại sắp hết.
Cô vẫn nhắm mắt, đưa tay quờ quạng tìm điện thoại di động. Cô liếc thấy chỉ còn năm phần trăm pin. Cô mới về nước, ngày mai còn không biết phải bận rộn bao nhiêu chuyện, bao nhiêu cuộc điện thoại phải nghe. Cô có mệt cũng vẫn phải cố chịu đựng đứng dậy về phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy sạc điện thoại.
Cô mới lấy dây sạc ra thì chiếc hộp nhung vướng vào dây sạc mở ra, viên kim cương xanh đang im lìm trong hộp bị bắn ra ngoài, rơi bên cạnh chân Hạ Mộc Ngôn rồi lăn một vòng trước khi nằm im một chỗ.
Hạ Mộc Ngôn thoáng khựng lại, cô cúi xuống nhìn viên kim cương đang nằm trên thảm, cô vừa cắm sạc điện thoại vừa ngồi xuống cầm viên kim cương lên.
Trong phòng ngủ chưa bật đèn, ánh sáng màu xanh của viên kim cương phát ra nhờ vào ánh trăng chiếu vào cửa sổ.
Ba năm trước cô không thể trả lại, bây giờ mà trả lại thì rõ ràng sẽ chọc giận ông cụ Lục, càng chọc giận nhà họ Lục.
Nhưng nếu không trả về thì cô phải xử lý viên kim cương này như thế nào đây?
Chẳng lẽ cô cứ giữ lại món đồ vô giá không danh nghĩa như thế này ở trong nhà sao?
Có vẻ như không thích hợp lắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn quay về nhà họ Hạ.
Ba năm qua nhưng Hạ Hoằng Văn vẫn vậy. Khi sức khỏe khá hơn thì ông đã có thể tự mình đi lại, còn khi sức khỏe hơi sa sút thì đi chậm hơn hoặc có trợ lý dìu bên cạnh. Nhưng cũng may Hạ Hoằng Văn không bị bệnh nặng gì, nhà họ Hạ không vỡ nợ, Hạ Hoằng Văn cũng không nằm trong bệnh viện ôm hận mà chết. Còn Tập đoàn Hạ thị vì được Hạ Mộc Ngôn rót thêm một khoản tiền vốn và ít dự án mà đã có vị trí vững vàng hơn rất nhiều trong thương trường.
“Ba, không phải Mộng Nhiên đã về Hải Thành từ hai năm trước rồi sao? Nó vẫn không nói một năm trước nó ở đâu à?” Hạ Mộc Ngôn đỡ Hạ Hoằng Văn đi lại trên bãi cỏ phía trước nhà họ Hạ.
Hạ Hoằng Văn cười: “Không thấy nói, còn sống là được rồi. Nó không muốn nói thì ba cũng không hỏi. Hơn nữa sau khi trở về thì hai năm vừa rồi nó cũng rất hiếm khi về nhà họ Hạ, mà lại…”
Ông thoáng ngừng lại, liếc Hạ Mộc Ngôn: “Có lẽ Mộng Nhiên không còn xem nhà họ Hạ là gia đình của nó nữa. Ba cũng hiếm khi gặp nó, chỉ biết một điều là bây giờ nó ăn ở cũng không đến nỗi, chắc là có được chỗ dựa vững chắc rồi. Lúc trước ba có nghe người làm trong nhà nói họ đến trung tâm thương mại thì gặp Mộng Nhiên lên xe nhà họ Thịnh.”
Nhà họ Thịnh?
Thịnh Dịch Hàn?
Đôi mắt sáng của Hạ Mộc Ngôn sững lại, cô và Hạ Hoằng Văn im lặng liếc nhìn nhau.
Dù Hạ Hoằng Văn không nói nhiều nhưng ý tứ rất rõ ràng, cũng xem như cảnh báo cho cô. Dù sao Hạ Mộng Nhiên cũng là con gái của ông, ông không thể nhắc nhở trực tiếp Hạ Mộc Ngôn cảnh giác với nhà họ Thịnh được, nhưng ít nhiều ông cũng có ý thông báo cho Hạ Mộc Ngôn biết.
Hạ Mộc Ngôn dìu Hạ Hoằng Văn đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Con hiểu rõ rồi, ba yên tâm. Chỉ cần Hạ Mộng Nhiên không tìm con đối đầu thì con sẽ không gây sự với nó đâu.”
Hạ Hoằng Văn thở dài: “Ba cũng mong nó cách xa con ra. Nếu muốn đối đầu với con mà dựa vào bản lĩnh của nó thì cũng chỉ là tự mình chạy đến lòi cái dốt ra cho người ta nhìn mà thôi.”
“Sao thế được ạ? Ba đừng coi thường con gái của mình như vậy. Suy nghĩ của Mộng Nhiên cũng rất kín đáo, nó chắc sẽ không để mình bị thua thiệt đâu. Hơn nữa chẳng phải bây giờ nó có Thịnh Dịch Hàn làm chỗ dựa rồi sao?” Hạ Mộc Ngôn mím môi cười. Cô nói lời này chẳng qua cũng chỉ là tùy cơ ứng biến để Hạ Hoằng Văn vui vẻ, còn với con người Hạ Mộng Nhiên thì cô chưa từng có ý định nương tay.
Hạ Hoằng Văn lắc đầu ho khan một tiếng, để Hạ Mộc Ngôn giúp ông ngồi xuống chiếc ghế băng trong sân.
Ngồi xuống ghế rồi, Hạ Hoằng Văn thở dài ngao ngán: “Nếu Thịnh Dịch Hàn thật lòng với nó thì chả sao. Nhưng dù sao năm đó ba cũng đã quan sát Thịnh Dịch Hàn rồi, tâm tư của nó với con như thế nào, tính toán của nó với Mộng Nhiên ra sao, ba đều biết rõ. Loại người như nó sẽ không dễ dàng dao động mục tiêu ban đầu đâu. Còn về chuyện nó giữ Mộng Nhiên bên cạnh mình, e là nó còn có tính toán khác.”
Hai người này cặp với nhau thì cũng chỉ là hình thức bên ngoài, còn nói toạc ra là lợi dụng lẫn nhau về lợi ích.
Hạ Mộc Ngôn không nói nhiều, chỉ khẽ nhếch môi: “Ba, ba đừng lo lắng, nó cũng không còn bé bỏng gì nữa, cuộc sống của mình thì mình phải tự chủ, muốn đi đường nào cũng đều là lựa chọn của mình, ba có lo lắng cũng không có ích gì đâu.”
Hạ Hoằng Văn gật đầu, thở dài nói: “Ừ, các con cũng trưởng thành hết cả rồi, đúng là ba không có cách nào mà quản quá nhiều. Dù sao các con cũng có việc của riêng mình, nhất là con đấy. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã trở thành nữ doanh nhân kiểu mẫu, lúc còn trẻ ba cũng không giỏi được như con đâu.”