Chương 708:
Buổi chiều, mọi người tan làm, Hạ Điềm thay mặt các đồng nghiệp lâu năm ở Tập đoàn MN định hỏi Hạ Mộc Ngôn tối nay có muốn cùng ăn tối chúc mừng với mọi người không.
Nhưng cô mới đến cửa phòng làm việc thì đã thấy Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài rồi.
Cô gái mặc váy đỏ xinh đẹp, chỉ đơn giản bước mấy bước chân ra khỏi phòng làm việc cũng tỏa sáng rực rỡ, khiến cho mấy nhân viên nam đi ngang qua tầng này cũng phải ngoái lại nhìn.
“Đám Tiểu Bát hỏi tối nay cậu có muốn đi liên hoan không kìa.”
“Để hôm khác đi. Hôm nay mình mới về, tối nay về nhà dọn dẹp đã.” Hạ Mộc Ngôn bấm nút thang máy xuống rồi điềm tĩnh nói: “Chuyện công ty thì mình không gấp, nhưng thật sự muốn về nhà họ Hạ một chuyến. Trước đây mình không nghe ngóng gì, nhưng hai ngày gần đây mình biết hình như Hạ Mộng Nhiên có tin tức, dù sao mình cũng phải về nhà xem thế nào.”
“Cũng được, vậy hoãn liên hoan đến Chủ nhật đi. Hơn ba năm cậu mới quay về, nhân viên kỳ cựu chúng mình vẫn luôn ở Hải Thànhgia sản này cho cậu, thường xuyên gặp gỡ mọi người một chút.”
“Chủ nhật cũng được.” Hạ Mộc Ngôn nói đúng lúc cửa thang máy mở ra. Cô quay đầu sang Hạ Điềm và mấy đồng nghiệp sau lưng mỉm cười: “Tạm biệt mọi người.”
Đến khi cửa thang máy đóng lại rồi Hạ Điềm vẫn đứng bất động nhìn cánh cửa.
Yên lặng một hồi lâu, cô mới đảo mắt nhìn Tiểu Bát đang quay người vội vàng định đi, liền đưa tay túm áo cô nàng lại.
Tiểu Bát bị giật lại thì lảo đảo, vội vàng giữ thăng bằng rồi kinh ngạc nhìn qua: “Chị Hạ?”
Hạ Điềm giơ ngón tay chỉ chỉ về phía thang máy hỏi: “Mấy năm nay Hạ Mộc Ngôn ở bên Anh vẫn giữ cái kiểu như thế này sao?”
“Kiểu gì?” Tiểu Bát có chút ngẩn ngơ.
“Cái kiểu như vừa rồi đấy. Không phải em nói ba năm nay Mr.Vinse vẫn thường xuyên bay sang Anh sao, không phải em nói Mr.Vinse vẫn theo đuổi nhưng cô ấy không có chút rung động sao? Cô ấy có nhắc đến Lục Cẩn Phàm không?”
Tiểu Bát lắc đầu: “Không thấy nhắc đến.”
“Cô ấy không hề nhắc đến một chữ liên quan đến Lục Cẩn Phàm à?”
Tiểu Bát tiếp tục lắc đầu: “Đúng là không hề nhắc đến.”
*** Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn về căn nhà hơn hai trăm mét cô mua cách đây ba năm, trước khi chuẩn bị đi London. Căn hộ này vốn gần tòa cao ốc của công ty trước đây, nhưng bây giờ chuyển đến khu Thành Tây thì hơi xa. Hạ Điềm tính lấy một chiếc xe đến để cô lái về nhà, nhưng ba năm nay đường xá ở Hải Thành cũng sửa đổi không ít, có thêm nhiều cầu vượt. Cô sợ có nhiều đường mới, cô chưa quen đường nên đi lạc mà bị chậm, nên quyết định không lái xe mà gọi xe đi về.
Thật ra cô chỉ mới ở được vài ba ngày trong căn hộ này. Cô để lại nhiều đồ đạc hành lý ở đây rồi đi luôn, căn phòng chưa từng được dọn dẹp qua.
Cô mở cửa phòng đi vào thấy bên trong cũng không thay đổi chút nào. Chỉ là ba năm qua không có ai quét dọn nên tất cả vật dụng trong nhà đều phủ một lớp bụi. Những vali hành lý trước kia cũng bị bám một lớp bụi mỏng.
Hạ Mộc Ngôn kéo vali hành lý trong tay đi vào, gọi điện thoại cho bảo vệ mời một dì trong công ty vệ sinh đến. Cô và dì dọn vệ sinh tốn hơn một tiếng để dọn dẹp lau chùi căn hộ sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Đến khi dì lau dọn về rồi, Hạ Mộc Ngôn vào nhà mở các vali hành lý lúc trước ra.
Từng chiếc áo váy của ba năm trước ở Hải Thành một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, chiếc máy tính cô dùng trước đây, một ít đồ dùng sinh hoạt… Có lẽ sau này vẫn phải ở đây một thời gian, nên Hạ Mộc Ngôn quyết định treo toàn bộ trang phục có thể mặc trong thời tiết này vào tủ.
Cho đến khi các vali đều đã trống, chỉ còn lại một chiếc cuối cùng, cô mở ra lấy đồ thì nhìn thấy chiếc hộp nhung nằm dưới đáy vali.
Tay cô khựng lại, ánh mắt nán lại trên chiếc hộp vài giây rồi mới rời đi. Cô biết bên trong chiếc hộp là viên kim cương xanh. Cô cầm chiếc hộp lên ném vào ngăn kéo tủ quần áo cùng với một đống điện thoại di động, sạc pin, máy tính, rồi không thèm liếc mắt đóng ngăn kéo lại ngay, tiếp tục xoay người đi dọn đồ.
Đến hơn mười một giờ đêm, Hạ Mộc Ngôn tắm rửa sạch sẽ rồi mới mệt mỏi ngả người lên sofa.
Còn có một ít đồ dùng hàng ngày chưa mua, tối mai cô sẽ mua, bây giờ thật sự không còn đủ sức. Cô ngồi máy bay lâu như vậy, về công ty lại giải quyết vấn đề với Hằng Thành, đến bây giờ còn chưa có phút nào được nghỉ ngơi, sức lực không còn nữa.