Chương 625:
(*) Đậu hũ cá là món ăn dùng cá xắt thành miếng nhỏ, có thể xay nhuyễn hoặc không, trộn với hành tỏi băm nhỏ, mắm muối và bột mì, cắt thành miếng vuông như đậu hũ, hoặc vắt lại thành viên tròn, chiên vàng trong dầu.
Lục Cẩn Phàm vẫn chưa nâng đũa lên, trong khoảnh khắc hai đôi đũa chạm nhau, Hạ Mộc Ngôn thấy miếng đậu hũ cá đã rơi vào bát anh, liền thu đũa lại.
Không ngờ đột nhiên anh buông đôi đũa trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Mang cho tôi đôi đũa khác.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Một phút sau, cô thấy anh dùng đôi đũa mới gắp miếng đậu hũ cá kia bỏ ra ngoài, không ăn.
Lúc này Vạn Châu và Mạc Thiệu Tắc mới phát hiện quan hệ giữa Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn không được bình thường lắm. Thế nhưng họ chỉ nghĩ đó là xích mích của đôi vợ chồng son, cái kiểu vợ chồng giận dỗi, đầu giường tranh cãi, cuối giường làm hòa đó thì họ cũng không bận tâm, cũng không xen vào. Từ đầu đến cuối, họ không hỏi tới, chỉ cười bảo hai người ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn cũng rất thức thời không gắp thức ăn cho Lục Cẩn Phàm nữa, chỉ lặng lẽ ăn một chút rồi đặt bát xuống, cô ăn không vào nữa.
“Sao con ăn ít vậy?”
“Dạ con ăn như vậy là nhiều rồi.” Hạ Mộc Ngôn vốn đã ít ăn, lúc này tâm trạng không vui, cô càng ăn ít đi.
“Gần đây con gầy đi đó. Những ngày Cẩn Phàm chưa tỉnh, mặc dù mẹ khuyên con về nhà ba mẹ nghỉ ngơi, nhưng ngày nào con cũng ăn rất ít, nhìn con ăn không ngon ngủ không đủ mẹ rất đau lòng. Bây giờ Cẩn Phàm đã không sao rồi, sao con vẫn ăn ít vậy?” Vạn Châu vừa nói vừa gắp một ít thức ăn cho Hạ Mộc Ngôn: “Con ngoan, ăn nhiều thêm một chút, gầy như vậy là không được đâu.”
Hạ Mộc Ngôn đành phải ăn thêm một chút, nhưng thật sự là cô ăn không vào, chỉ ăn vài miếng nữa rồi buông đũa.
Lúc này Lục Cẩn Phàm đứng dậy nghe điện thoại. Hạ Mộc Ngôn ngồi bên bàn định đứng dậy thì bỗng Vạn Châu nhỏ giọng hỏi để chỉ mình cô nghe được: “Con và Cẩn Phàm cãi nhau phải không?”
Hạ Mộc Ngôn hơi khựng lại, lắc đầu: “Dạ không.”
Nếu chỉ là cãi nhau thì cũng chưa đến nỗi, nhưng giờ đây e rằng Lục Cẩn Phàm cũng không thèm cãi nhau với cô, dù chỉ một câu.
Trước đây Vạn Châu đã từng thấy Lục Cẩn Phàm gắn bó với Hạ Mộc Ngôn như keo như sơn. Bây giờ đột nhiên Lục Cẩn Phàm lại lãnh đạm như vậy, mặc dù bà cảm thấy con trai mình lãnh đạm trước mặt con dâu như vậy cũng có phần mới mẻ, nhưng vẫn an ủi Hạ Mộc Ngôn: “Con cũng đừng quá đặt nặng trong lòng, vợ chồng với nhau khó tránh khỏi có va chạm, nhẫn nại một chút. Nếu sau khi trở về Hải Thành, Cẩn Phàm ức hiếp con, thì con gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ bay về giải quyết cho con.”
Nếu tiếp tục nói chuyện, nước mắt của Hạ Mộc Ngôn sẽ rơi xuống. Đã lâu rồi, chưa bao giờ tuyến lệ của cô phát triển như thời gian gần đây. Chỉ là rất nhiều khi cô cảm thấy mắt cay cay, trong lòng rất chua xót, nhưng lại không khóc được, chỉ có thể gượng cười nhìn Vạn Châu.
Buổi chiều, Lục Cẩn Phàm và Lục Thiệu Tắc bàn bạc chuyện của Tập đoàn Shine. Hạ Mộc Ngôn cùng Vạn Châu đi dạo trong khuôn viên nhà họ Lục, đến chạng vạng cô lại theo Vạn Châu vào bếp nhặt rau.
Người giúp việc ở nhà họ Lục cũng đã quen với việc bà chủ hở một tí là vào bếp, cho nên họ dọn dẹp nhà bếp rất sạch sẽ, để hai người tha hồ bận rộn.
Dùng cơm tối xong, Hạ Mộc Ngôn trở về phòng ngủ, định chờ sau khi Lục Cẩn Phàm trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.
Thế nhưng cô đợi rất lâu cũng không thấy anh quay về phòng. Lúc này đã 9 giờ tối, Hạ Mộc Ngôn đành đi tắm trước.
Đang tắm, mơ hồ nghe có tiếng mở cửa phòng, Hạ Mộc Ngôn hơi khựng lại, biết là Lục Cẩn Phàm đã vào phòng.
Cô không lề mề nữa, vội vàng tắm thật nhanh, sau đó choàng khăn tắm lên bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, cô đã thấy anh y phục chỉnh tề đứng trong phòng ngủ, hiển nhiên vì nghe phía phòng tắm có tiếng động mà xoay người nhìn sang. Thấy Hạ Mộc Ngôn choàng khăn tắm, anh lạnh lùng nhìn cô: “Mặc quần áo vào rồi hẵng ra!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Làm vợ chồng đã lâu, không phải choàng khăn tắm sau khi tắm xong là việc bình thường lắm sao?
Trước kia, anh thường xuyên mạnh bạo “ức hiếp” cô trên giường, sau đó ôm cô vào phòng tắm tắm một hồi, rồi lại ôm cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy đi ra, lúc ấy cô có nói gì nào?
Suy nghĩ một chút, Hạ Mộc Ngôn vẫn cầm lấy quần áo sạch quay vào phòng tắm mặc áo ngủ vào, rồi sấy tóc đến khi gần khô hẳn mới bước ra. Cô thấy Lục Cẩn Phàm đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, ngoài cửa là một ban công lớn. Anh không đi ra ngoài, thân hình cao dong dỏng đứng trước cửa sổ sát sàn. Bóng lưng kia quen thuộc biết bao, nhưng lại dường như rất xa lạ.