Chương 624:
Lúc này anh mới mở mắt ra, ánh mắt vẫn u tối, lạnh lùng, không mang chút tình cảm ấm áp nào.
“Chẳng phải chúng ta đã từng ly hôn rồi sao?”
“Nhưng hiện tại chúng ta không ly hôn! Chuyện trước kia, đối với em là chuyện đã qua, em chỉ biết chuyện hiện tại thôi!” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, kiên định nói: “Em sẽ không ly hôn.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thờ ơ và xa lánh, như một cây gai băng giá.
Tay Hạ Mộc Ngôn từ từ siết chặt, đột nhiên cô hỏi: “Anh… sau đó… có đúng là anh đã cưới người phụ nữ khác không?”
Cô không dám hỏi là An Thư Ngôn, Hạ Mộng Nhiên hoặc một người nào đó. Chỉ là một câu hỏi mang tính thăm dò như vậy, cũng đã khiến tim cô như bị xé ra thành nhiều mảnh, không sao hàn gắn lại được.
Đôi mắt đen u tối nhìn cô, anh thong thả ném ra một câu lạnh lùng pha lẫn châm biếm: “Cô nghĩ thế nào?”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Hạ Mộc Ngôn lạnh toát.
Đây rốt cuộc là anh thừa nhận hay chỉ đang giễu cợt cô?
Cô không hiểu bốn chữ đó.
Cũng giống như cô không sao hiểu được Lục Cẩn Phàm hiện tại.
Vốn đã là một người không đơn giản, giờ đây anh càng thâm trầm đến mức cô khó có thể đoán định.
Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi, kiên định nói: “Em sẽ không ly hôn đâu! Lục Cẩn Phàm, bất luận là ở Mỹ hay trở về Hải Thành, em cũng sẽ không ly hôn!”
Anh lạnh lùng nhìn cô, không nói nữa. Lúc này cửa xe đã mở, khi Hạ Mộc Ngôn lại nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian tranh cãi với cô về đề tài vô dụng này.
Nói thêm một câu với cô, anh cũng cảm thấy là dư thừa sao?
*** Los Angeles, nhà họ Lục.
Khi mọi người tới nhà họ Lục đã là buổi trưa, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa cơm.
Những người khác chưa tới, chỉ có mấy người nhà họ Lục xuống xe vào nhà.
Dọc đường, tâm trạng của bà Vạn Châu rất tốt, bà cùng người giúp việc xách những túi đồ đã mua vào nhà.
“Mấy hôm nay các con toàn ăn cơm bệnh viện hoặc mua ngoài tiệm gần bệnh viện, đã lâu rồi không ăn cơm nhà, mau đi ăn cơm đi.” Vừa nói, Vạn Châu vừa mang túi đồ vào bếp, dặn dò người trong bếp rửa thức ăn mới mua về. Chiều nay bà sẽ tự tay làm cơm.
Sau đó Vạn Châu nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đứng bên bàn, dường như đang chờ các bậc cha chú ngồi xuống trước. Bà mỉm cười, bước tới ngồi xuống, rồi ra hiệu cho Hạ Mộc Ngôn đến ngồi bên cạnh Lục Cẩn Phàm.
Trước khi ngồi xuống, Hạ Mộc Ngôn nhìn xuống Lục Cẩn Phàm, thấy anh chỉ im lặng ngồi đó, cũng không nhìn về phía cô. Anh đã nói, ở nhà họ Lục không nhắc tới chuyện ly hôn, vậy bây giờ hẳn là anh cũng không dự định duy trì khoảng cách quá rõ ràng với cô. Sau một lúc do dự, cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng ngồi gần nhau bên bàn ăn, người cô chỉ cách người anh chừng nửa thước, lại dường như bị ngăn cách bởi tình cảnh mười năm. Bên cạnh cô là người mà ở cả hai kiếp cô đều khó với tới được.
Người giúp việc bưng cơm trưa đã chuẩn bị sẵn ra, bày đầy một bàn lớn.
Hạ Mộc Ngôn xới một bát cơm bồi bổ khí huyết được người giúp việc đặc biệt nấu riêng cho cô và Lục Cẩn Phàm, rồi đặt trước mặt Lục Cẩn Phàm, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, không nhận lấy.
“Cẩn Phàm, múc cho Hạ Mộc Ngôn một ít canh gà đi, nó cần được bồi bổ chu đáo. Sau này về Hải Thành con nhớ bảo chị Trần cách vài ngày lại nấu canh gà cho nó, tốt nhất là canh gà ác, rất bổ cho phụ nữ.” Vạn Châu vừa nói vừa nhìn Lục Cẩn Phàm.
Thằng bé này thật là, trước khi bị thương thì rất thương vợ, thế nào sau khi hôn mê hai tháng tỉnh lại, dường như tình cảm dành cho vợ lại nhạt đi, không còn sốt sắng cưng chiều Hạ Mộc Ngôn như trước nữa. Ngay cả tô canh gà ở gần nó như thế mà nó cũng không múc cho Hạ Mộc Ngôn.
Lục Cẩn Phàm làm như không nghe thấy, Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, hóa giải tình thế lúng túng của mình: “Con không ăn canh gà đâu. Mấy ngày gần đây, mẹ nấu cho con bao nhiêu lần rồi, con sắp bị mẹ nuôi thành kén ăn! Chẳng phải tối nay còn có nữa sao? Con sẽ chờ được ăn canh gà mẹ nấu tối nay.”
“Con bé này thật là khéo miệng, muốn ăn canh mẹ nấu chứ gì? Tối nay mẹ sẽ nấu thật nhiều cho con!”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu, lại đưa đũa gắp một miếng đậu hũ cá* cho vào bát của Lục Cẩn Phàm.