Chương 608:
“Còn nữa, cô tưởng giấy tờ xe của chiếc BMW mới được sửa chữa sẽ có thể bị xóa như giấy tờ của công ty chuyển phát nhanh lúc trước sao? Dù sao Tập đoàn BMW cũng không dễ bị cô đe dọa và kiểm soát, bọn họ vẫn lưu lại giấy tờ mua xe cũ. Ví dụ cô nói muốn tặng Tô Tuyết Ý một chiếc xe mới, đăng ký dưới tên Tô Tuyết Ý, nhưng vào ngày mua xe lại quẹt thẻ của người giúp việc trong nhà các người. Một tuần sau cô lại chuyển tiền từ thẻ của ông nội cô qua thẻ của người giúp việc để bù vào khoản đã tiêu, mà tấm thẻ của ông nội cô lại nằm trong tay cô một thời gian dài. Cô đi một vòng lớn, đơn giản chỉ để che giấu hồ sơ mua xe của mình mà thôi.”
Sắc mặt của Tô Tri Lam càng trắng bệch hơn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy mắt đã vạch trần cảm xúc của cô ta.
Hạ Mộc Ngôn cười khẩy: “Những lời khai ghi âm và chứng cứ tôi trình lên vẫn chưa đủ kéo cô xuống nước, nhưng cô Tô à, cô quả thật là kẻ tình nghi số một. Cảnh sát sẽ dựa vào những chứng cứ này để tìm hiểu nguồn cơn rồi đi điều tra. Cô vẫn luôn yên tâm tưởng rằng sẽ không có ai nghi ngờ cô đúng không?”
Tô Tri Lam mím môi: “Những điều cô nói chẳng qua chỉ là suy đoán. Tôi có thể hiểu được vì sao cô không muốn cuộc sống của tôi trôi qua yên bình. Nhưng không phải cô muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và Tuyết Ý nhiều năm qua là có thể châm ngòi được. Em ấy trên trời có linh thiêng cũng sẽ không…”
“Cô ta linh thiêng nên đã tỉnh ngộ, một khi cô nói ra những chuyện ma quỷ này, không sợ nửa đêm cô ta hiện về tìm cô đòi mạng sao?” Hạ Mộc Ngôn không muốn tranh cãi với cô ta: “Tôi khuyên cô đừng nên phí lời với tôi, muốn giải thích thì vào mà giải thích với cảnh sát.”
Hạ Mộc Ngôn lại nói tiếp: “Nhà họ Tô thật sự là gia đình tài cao thế lớn ở Los Angeles, có thể dựa vào khả năng tài chính mà che giấu vài thứ ở Cục Cảnh sát, giữ gìn sự trong sạch cho mình. Nhưng bây giờ nhà họ Lục đã đặt một chân vào, đến giờ Lục Cẩn Phàm vẫn chưa tỉnh, nhà họ Tô muốn một tay che trời cũng phải hỏi xem nhà họ Lục có đồng ý hay không?”
Hạ Mộc Ngôn nói rồi thẳng thừng đi ngang qua Tô Tri Lam.
Tô Tri Lam bỗng nghiêng người cản trước mặt cô: “Hạ Mộc Ngôn, cô cũng biết Cẩn Phàm vẫn chưa tỉnh, cô cũng vừa mới sẩy thai không lâu, lúc này cô gây ra hỗn chiến giữa nhà họ Tô và nhà họ Lục, cô chắc rằng mình thật sự có lòng sao?”
Hai chữ sẩy thai này nghe từ miệng Tô Tri Lam thật là cực kỳ chói tai.
Phong Lăng đưa tay kéo Hạ Mộc Ngôn qua, Tô Tri Lam đứng bên cạnh nhìn Phong Lăng, môi giật giật, cuối cùng trầm giọng: “Hạ Mộc Ngôn, chuyện giữa chúng ta không nên liên lụy đến người khác mới đúng. Ông nội tôi đã lớn tuổi rồi, hiện giờ ba mẹ Cẩn Phàm cũng đau lòng vì Cẩn Phàm đang hôn mê bất tỉnh, cô không cần phải trút giận lên chúng tôi vì chuyện của Tô Tuyết Ý.”
Hạ Mộc Ngôn nhếch môi, bỗng nhấc tay Tô Tri Lam đặt lên bụng mình. Lúc Tô Tri Lam thình lình run lên bởi động tác này của cô thì cô ghé vào tai cô ta cười lạnh, hạ giọng nói: “Cô lầm rồi, tôi đang báo thù cho con tôi.”
Tay Tô Tri Lam run run, định rút tay ra, nhưng bị Hạ Mộc Ngôn ghìm lại.
“Cô làm gì đấy? Buông ra!” Tô Tri Lam gắng sức vùng tay mình ra khỏi tay Hạ Mộc Ngôn.
Tuy nhiên, Hạ Mộc Ngôn vẫn nắm chặt tay cô ta, nở nụ cười lạnh, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thản nhiên, chỉ để mình Tô Tri Lam nghe được: “Sao có thể buông ra chứ? Tôi sẽ không buông tay trước khi hung thủ gϊếŧ con tôi bị đưa ra công lý.”
“Hạ Mộc Ngôn, cô…”
“Cô tưởng Tô Tuyết Ý chết rồi thì sẽ không còn chứng cứ, cô tưởng cảnh sát sẽ mau chóng kết thúc vụ án này trong thời gian Lục Cẩn Phàm hôn mê, cô tưởng không ai nghi ngờ cô, cô sẽ tiếp tục làm đại tiểu thư không nhiễm bùn nhơ, tiếp tục đóng vai một bệnh nhân có chứng nhát gan không chịu nổi kích động, cô tưởng mình không có sơ hở sao?”
“Cô buông tay tôi ra!”
“Tô Tri Lam, tôi cho cô biết, tôi là người tính toán chi li. Cô cho tôi một vết sẹo, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần. Cô trộm đồ trong bụng tôi, cho dù tôi khoét tim cô, moi dạ dày cô, móc đáy huyệŧ cô cũng không giải trừ được nỗi hận thù trong lòng. Cô đừng tưởng Lục Cẩn Phàm hôn mê thì nhà họ Lục sẽ không nghi ngờ cô, sẽ không ai làm gì cô.”
Tô Tri Lam vẫn cố gắng rút tay ra, nhưng không biết Hạ Mộc Ngôn lấy sức mạnh từ đâu, cứ tóm lấy cổ tay cô ta, tóm chặt đến nỗi gần như muốn bẻ gãy xương cổ tay cô ta.
Từ đầu đến cuối Phong Lăng không hề nhúng tay giúp Hạ Mộc Ngôn nắm cổ tay Tô Tri Lam, bởi vì cô nhìn thấy một người phụ nữ đang căm phẫn tột độ vì mất đi đứa con trong bụng mình.
Phong Lăng chưa bao giờ thấy một Hạ Mộc Ngôn thế này.
Mãi đến khi Hạ Mộc Ngôn buông tay, Tô Tri Lam mới có thể tránh thoát, lùi về sau một bước. Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, nhìn vào cái bụng bằng phẳng lì của Hạ Mộc Ngôn.
“Tất cả đều chỉ là nghi ngờ của cô thôi.” Tô Tri Lam bình tĩnh hạ quyết tâm, cố hết sức cách xa Hạ Mộc Ngôn.
Đúng lúc này, người của Cục Cảnh sát đi ra, trông thấy Tô Tri Lam liền gọi cô ta vào phòng thẩm vấn lấy khẩu cung. Tô Tri Lam chần chừ một lúc mới đưa mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộc Ngôn cũng lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói câu nào nữa.