Chương 607:
Nội dung trong bút là toàn bộ quá trình đối thoại giữa cô, người giúp việc, ông bà Tô, và một số chi tiết được kể trong mấy tiếng đồng hồ, từ lúc cô bước vào nhà họ Tô cho đến khi rời đi.
Dù sao Hạ Mộc Ngôn cũng là vợ của Lục Cẩn Phàm, đột nhiên cô hùng hổ yêu cầu lật lại vụ án và điều tra thu thập bằng chứng lần nữa, nên phía cảnh sát không dám xem thường.
Trước nay Tô Tri Lam vẫn luôn nắm chắc phần thắng. Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không ai nghĩ cô ta lại liên quan đến vụ này. Vì vậy cô ta mới được thoát thân, tránh né được mọi hiềm nghi.
Nhưng hiện giờ có rất nhiều nghi vấn xoay quanh Tô Tuyết Ý, để cảnh sát theo dõi cô ta, tiếp tục điều tra theo manh mối này, thế nào cũng sẽ có kết quả.
Lục Cẩn Phàm vẫn còn chưa tỉnh, cô không có cách nào lấy được chứng cứ có lợi từ chỗ của anh. Nhưng hiện giờ, chỉ cần có thể phơi bày sự hiềm nghi đối với Tô Tri Lam, cô ta sẽ không còn tư cách tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa.
Chập tối, sau khi Tô Tri Lam đến nhà họ Tô thì vội vàng chạy đến Cục Cảnh sát.
Vừa bước vào, Tô Tri Lam đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bước ra từ phòng lấy chứng cứ, cùng với Phong Lăng đang đứng ở cửa. Cô ta khựng lại, sau đó nhếch lên một nụ cười bình thản, nhìn thẳng vào Hạ Mộc Ngôn đang ngước mắt nhìn cô ta.
“Đến rồi à?” Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta một cách lạnh nhạt, vẻ mặt không cười cũng không tức giận, ánh mắt lãnh đạm tựa như sương mù dày đặc không tan, nhưng trong sương mù lại ẩn chứa sát khí mà cả hai kiếp cô chưa từng có.
“Vừa rồi tôi đến thăm ba mẹ của Tuyết Ý, nghe họ nói cô chờ tôi ở Cục Cảnh sát. Không phải vụ án của Tuyết Ý đã kết thúc rồi sao? Cô Hạ không ở bệnh viện với Cẩn Phàm mà chạy tới chạy lui ở đây làm gì?” Tô Tri Lam bước đến gần cô, hỏi bằng giọng điệu điềm tĩnh.
“Hung thủ thật sự vẫn chưa tìm được, vụ án này cứ kết thúc như vậy, sao tôi cam lòng?” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt và thẳng thừng: “Cô Tô, tôi chỉ thuận miệng nói mình muốn tới Cục Cảnh sát, cũng thuận miệng nói nếu cô muốn gặp thì có thể tới Cục Cảnh sát tìm tôi, không ngờ cô lại tới nhanh như vậy. Không phải cô hay đến nhà họ Tô thăm hỏi ba mẹ Tô Tuyết Ý sao?”
Nhìn ra ý lạnh ẩn sâu trong mắt và ẩn ý trong lời nói của Hạ Mộc Ngôn, đầu tiên Tô Tri Lam tỏ vẻ khó tin nhìn cô, sau đó cười dửng dưng: “Không phải Cô Hạ nói sẽ chờ tôi ở Cục Cảnh sát sao?”
“Rốt cuộc là thăm hỏi ba mẹ Tô Tuyết Ý quan trọng hơn, hay là đến Cục Cảnh sát gặp tôi quan trọng hơn?” Hạ Mộc Ngôn hờ hững, đến mí mắt cũng không buồn nhướng lên, giọng điệu lạnh nhạt truyền đạt rất rõ ý lạnh và vẻ khinh thường: “Sợ rằng cô chỉ đến nhà họ Tô điểm danh rồi đi thẳng đến Cục Cảnh sát chứ gì?”
Đôi mày thanh tú của Tô Tri Lam từ từ cau lại, cô ta nhìn chằm chằm Hạ Mộc Ngôn: “Rốt cuộc Cô Hạ muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói gì cô không hiểu sao? Nếu không sao lại gấp gáp chạy đến Cục Cảnh sát như vậy?” Hạ Mộc Ngôn nhếch môi cười: “Tôi đã đưa bằng chứng cho cảnh sát rồi, thời gian tiếp theo sẽ giao cho cô Tô.”
Nụ cười của Tô Tri Lam dần mất tự nhiên: “Sao tôi nghe không hiểu ý tứ trong câu nói này của cô nhỉ? Cô gọi tôi đến Cục Cảnh sát chẳng lẽ không phải vì vụ án của Tuyết Ý đã kết thúc?”
Hạ Mộc Ngôn không có tâm trạng vờn nhau với cô ta, ánh mắt lạnh lùng, trên môi là nụ cười hờ hững khinh thường: “Tài nghệ diễn xuất của cô Tô tốt thật. Tôi đã từng cho rằng cô là người rất đơn giản, rất trọng tình cảm, cũng rất xúc động. Nhưng rõ ràng, Tô Tuyết Ý cũng bị lừa bởi vẻ giả tạo này của cô, thế nên mới một lòng một dạ ra mặt giúp cô.”
Tô Tri Lam cũng cười: “Tôi vừa nhận ra mục đích cô gọi tôi đến Cục Cảnh sát. Chẳng lẽ là cô muốn sau khi Tuyết Ý chết cũng lôi tôi xuống theo? Dù thế nào tôi cũng không ngờ Cô Hạ lại là người xảo trá và tàn nhẫn như thế. Bây giờ hài cốt của Tuyết Ý vẫn chưa lạnh, cô ở bệnh viện trông chừng Lục Cẩn Phàm là được rồi, còn chạy đến đây giày vò nhà họ Tô chúng tôi làm gì?”
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn đầy vẻ giễu cợt nhàn nhạt: “Cô nên giữ lại những lời này để nói với cảnh sát thì hơn, ví dụ như phải giải thích thế nào. Thuốc điều trị tâm lý mà cô đưa cho Tô Tuyết Ý thật ra toàn là thuốc khiến cho tinh thần và cảm xúc của người bệnh càng thất thường và nghiêm trọng hơn!”
Ý cười trong mắt Tô Tri Lam nhạt dần, cô ta nhìn Hạ Mộc Ngôn, không nói tiếp, nhưng ngón tay đang cầm túi xách đột nhiên siết chặt, hoàn toàn bán đứng tâm trạng đang sợ hãi của cô ta.
“Ngạc nhiên vì sao tôi lại tìm ra mánh khóe từ loại thuốc không màu không mùi đó à?” Hạ Mộc Ngôn buồn cười, nhưng không cười, nhìn cô ta: “Hôm nay tôi đến nhà họ Tô, quả thật thu hoạch không ít. Lát nữa cô Tô phải giải thích với cảnh sát nhiều lắm đấy. Ví dụ như trước khi Tô Tuyết Ý đến thành phố T, cô thường xuyên rủ cô ta đi uống rượu kể khổ mấy lần, sau đó lại tặng rất nhiều món quà nhỏ cho cô ta. Sau khi cô ta bị cô xui khiến đến thành phố T, lúc cô ta về thì cô lại một mực đóng cửa trốn biệt, cho đến khi cô ta xảy ra chuyện, bị điên, cô mới bắt đầu đóng vai người chị họ tốt một lần nữa.”
“Cô cũng có thể giải thích với cảnh sát rằng, trong thời gian Tô Tuyết Ý bị điên, cô nói dẫn cô ta ra ngoài giải sầu, nhưng thực tế là dẫn cô ta đến rạp chiếu phim xem phim kinh dị, dẫn cô ta đến khu vui chơi cũng là những nơi nhà ma gì đó. Cô hoàn toàn không có ý định chữa bệnh điên cho của cô ta, lại càng không có ý muốn trấn an cô ta.”
“Mặt khác, cô cũng có thể giải thích với cảnh sát rằng, đêm đó, rõ ràng Tô Tuyết Ý bị cảm nên ở nhà nghỉ ngơi, cô đột nhiên chủ động đến rủ cô ta đi dự tiệc với cô. Trong túi xách của cô ta rõ ràng không có loại đồ như dao gọt trái cây, nhưng cô đã lấy lý do bởi vì bây giờ cô ta gặp người là sợ nên bảo cô ta mang theo một con dao để phòng thân. Váy dạ hội mà cô ta mặc là do cô dẫn cô ta đi chọn trước đó đúng không? Bình thường cô ta mặc cỡ S, nhưng ngày hôm đó lại mặc cỡ M. Điều này chứng tỏ trước khi đi dự tiệc, cô đã gấp gáp cỡ nào, đến thời gian để cô ta thay một bộ váy dạ hội đúng kích cỡ cũng không có.”