Chương 413:
Âm thanh nghe như khao khát, lại tựa như mơ hồ kháng cự sống tình dâng trào.
Thấy dáng vẻ này của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm không nhịn được, vừa định ấn cô trở lại trên bàn thì bỗng một tràng âm thanh vang lên bên tai.
Là tiếng điện thoại của Hạ Mộc Ngôn.
Cô giãy giụa: “Điện thoại, điện thoại kìa.”
Lục Cẩn Phàm nhíu mày: “Kệ nó.”
Dứt lời, anh đẩy ngón tay vào sâu hơn.
Hạ Mộc Ngôn cắn răng kìm nén, đôi tay run run, cố đẩy tay anh ra: “Đã trễ thế này rồi, nếu không phải chuyện gấp phía phòng giao dịch ở Hải Thành thì cũng là chuyện của trường học.
Nhỡ Giáo sư Lâm có chuyện quan trọng cần nói, em bỏ lỡ sẽ không tốt đâu…” Lục Cẩn Phàm nhìn cô, rõ ràng không có ý định thả người, nhưng Hạ Mộc Ngôn trong lòng anh thì lại căng cứng người.
Nếu bây giờ anh không cho cô bắt máy, không chừng cục tức vừa mới nguôi ngoai kia lại tiếp tục trồi lên.
Cuối cùng, Lục Cẩn Phàm cũng buông cô ra.
Hạ Mộc Ngôn muốn đứng dậy những chân mềm nhũn, không thể động đậy được.
Cô vừa lúng túng vừa mất tự nhiên, nhìn về phía điện thoại trên sofa.
“Anh lấy giúp em đi.” Hạ Mộc Ngôn ngồi luôn trên người anh, ỷ vào việc anh khiến cô thành như vậy, cho nên cố ý hất hàm sai bảo.
Lục Cẩn Phàm không nói gì nhiều.
Anh ôm Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, một tay nhấc eo cô, một tay nhặt điện thoại trên sofa lên.
Cả người Hạ Mộc Ngôn mềm nhũn nằm úp trên người anh, để mặc anh ôm cô như vậy ngồi trên sofa.
Hạ Mộc Ngôn nghiêng người định tránh sang một bên, nhưng anh vẫn không buông tay.
Lúc đưa điện thoại, anh vẫn để cô ngồi trên đùi, dùng mặt ám chỉ cô cứ ngồi như thế mà bắt máy.
Hạ Mộc Ngôn không còn cách nào khác, cô nhìn số điện thoại lạ, áp lên tai: “Alo?” Cô gái nhỏ trong lòng bị anh trêu chọc đến nỗi mi mắt ươn ướt, bờ môi bị hôn đến ửng hồng, ngực thấp thoáng vết đỏ như ẩn như hiện, mái tóc dài còn chưa sấy khô, dính sát vào người như những lọn rong biển.
Đúng là yêu tinh.
Yết hầu Lục Cẩn Phàm trượt lên xuống, anh quyết định nhắm hai mắt lại, đặt tay lên chân mày, tựa lưng ra ghế sofa, kiên nhẫn chờ cô nói chuyện xong.
Thân dưới của hai người dán sát vào nhau.
Dù cách lớp quần áo nhưng cô vẫn không thể nào xem nhẹ độ cứng này được.
Hạ Mộc Ngôn chẳng dám nhúc nhích.
Trong điện thoại truyền đến tiếng chất vấn của Lăng Phi Phi: “Hạ Mộc Ngôn, tại sao hôm nay cô và Phong Lăng không về ký túc xá?” Tuy rằng bình thường quan hệ giữa Hạ Mộc Ngôn và Lăng Phi Phi chẳng ra gì, nhưng hình như cô không có nghĩa vụ phải báo cáo hành tung của mình với bất cứ ai.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên Lăng Phi Phi gọi điện đến chất vấn khiến Hạ Mộc Ngôn bất giác cảm thấy kỳ quái.
“Tôi ở bên ngoài.
Sao hả? Có chuyện gì?” Hạ Mộc Ngôn nhẫn nại hỏi.
“Không có gì, chẳng qua chiếc đồng hồ kim cương mà tôi mua trước khi đến thành phố T đã biến mất rồi.
Mấy ngày trước, tôi còn thấy nó ở trong phòng, nhưng hôm qua đã không thấy đâu.
Tôi vốn định hỏi hai người, vậy mà trùng hợp là hai ngày qua cả cô và Phong Lăng đều không quay về, thật sự không khỏi khiến tôi hoài nghi.
Bao giờ hai người mới về hả?” Giọng điệu Lăng Phi Phi chẳng mấy thân thiện.
Hạ Mộc Ngôn thật sự không có đủ kiên nhẫn với loại người như Lăng Phi Phi.
Cô ta chẳng có nổi một ngày yên tĩnh.
Sao cứ gây đủ thứ chuyện hết vậy? Gì mà đồng hồ kim cương chứ, cô chưa từng thấy bao giờ.