Chương 412:
Hạ Mộc Ngôn: “Ông xã…” Một thời gian dài không gọi anh như vậy, trong một thoáng cô không phản ứng kịp.
Kết quả là giọng nói yêu kiều mềm mại của cô càng làm cặp mắt của anh thẫm lại.
Hạ Mộc Ngôn nhìn ánh mắt đen láy vô cùng sâu lắng của anh, anh nhìn lại cô, rõ ràng không cho cô có thêm cơ hội lùi bước.
Đêm nay anh đương nhiên không dễ dàng buông tha cho cô.
Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn cơ thể ngọc ngà trắng nõn đang phơi ra dưới ánh đèn của người phụ nữ ngồi trên đùi mình đã bị trêu chọc đến mềm nhũn tay chân, gân xanh trên trán nổi hẳn lên.
“Rất thích gọi cả họ tên của anh à?” Anh ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn, trầm thấp: “Lát nữa sẽ cho em gọi thoải mái, nhớ đừng khóc.” Anh trắng trợn uy hiếp không hề kiêng nể khiến Hạ Mộc Ngôn vô thức rụt người lại trong lòng anh, cô có cảm giác đêm nay thật sự bản thân không cách nào có thể ngủ được.
Không đợi cô đáp lại, ngón tay hư hỏng của anh đâm thẳng vào trong xâm chiếm: “Em có khóc anh cũng không tha đâu.” Hạ Mộc Ngôn nức nở kêu lên, bất giác cong người, cơ thể trắng ngần như bị nhuộm màu.
Cô run rẩy chụp lấy tay anh, không có sức đẩy ra: “Chờ một chút…
Chúng ta có nên thỏa thuận về thời gian kết thúc trước không…
Một đêm không ngủ quả thật sẽ không chịu đựng nổi…”
“Anh không chờ được.” Lục Cẩn Phàm không cho cô nói lời thừa thãi, cử động ở ngón giữa lại một lần nữa khơi dậy cảm giác khiến cơ thể cô không thể cưỡng lại nổi.
Hạ Mộc Ngôn vùi đầu vào cổ anh, móng tay bấm lên lưng anh, môi dưới của cô bị chính mình cắn đến trắng bệch.
Cả người cô bị trêu chọc kích thích đến mức mắt long lanh nước: “Ngày mai em còn có tiết…”
“Ngày mai em nghỉ học.” Anh hôn lên cần cổ cô, giọng anh khản đặc.
“Nghỉ học? Nghỉ giờ nào? Sao anh biết được? Em không nghe thấy thông báo nghỉ học…”
“Với tư cách là người đầu tư thư viện Đại học T, giữ chức hiệu trưởng danh dự cấp cao, anh bảo ngày mai nghỉ, ai dám không nghỉ?” Hạ Mộc Ngôn: “…” Mai là Chủ nhật, đúng là cũng chỉ có mấy lớp cá biệt và vài lớp học thêm do Giáo sư Lâm thỉnh thoảng mở.
Cho dù là nghỉ một ngày thì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ một người đàn ông tỉnh táo ở công ty như Lục Cẩn Phàm lại có thể vì lý do cá nhân” mà chuyển quyền như vậy.
Nếu đêm nay cô không cho anh no nê thì có lẽ những ngày sau đó cả trường Đại học T sẽ phải liên tục nghỉ học mất…
Thấy Hạ Mộc Ngôn có vẻ hơi phân tâm, cánh tay Lục Cẩn Phàm chợt phủ lên gáy cô.
Anh rải một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, rồi lướt qua Thái dương cô, còn ngón tay kia cứ dần dần nhích vào bên trong, khiến Hạ Mộc Ngôn run rẩy nức no.
Tiếng rên đè nén như mèo kêu của Hạ Mộc Ngôn từng bước xâm nhập vào tai anh, bào mòn sự kiềm chế nhẫn nại muốn chờ cho cô có thời gian thích ứng, ép bức sự kiềm chế cuối cùng của anh gần như nổ tung.
Ánh sáng trong phòng khách cũng dập dờn theo, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng không kiềm chế được nữa.
Anh nhìn cô, tiếng cười trầm khàn vang lên làm vành tai cô ửng hồng.
Ánh sáng trong phòng khách cũng dập dờn theo, Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng không kiềm chế được nữa.
Anh nhìn cô, tiếng cười trầm khàn vang lên làm vành tai cô ửng hồng.
Anh giữ chặt eo cô, hơi nghiêng người về phía trước.
Dù cách lớp quần áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh.
Hạ Mộc Ngôn tránh né lùi về sau, nhưng sợ ngã nên phải ôm lấy vai anh.
Tư thế này lại càng khiến cô dán sát vào anh hơn.
Dường như Lục Cẩn Phàm hoàn toàn có khả năng thao túng tinh thần của Hạ Mộc Ngôn.
Eo cô mềm oặt, muốn khép đôi chân bị anh tách ra, nhưng vì đang trong tư thế ngồi nên chỉ có thể áp đầu vào cổ anh nức nở từng cơn.