Ngày thường Hạ Mộc Ngôn lại khiêm tốn, chưa bao giờ cố ý để Lục Cẩn Phàm xuất hiện ở phòng giao dịch.

 

Lúc này, mấy người trong màn hình máy tính vẫn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt như sói như hổ.

 

Lục Cẩn Phàm bình tĩnh đi vào phòng, đặt ly thủy tinh vào tay Quy Ngôn, đồng thời nhìn vào bản kế hoạch trên màn hình vi tính của cô.

 

“Anh vào đúng lúc lắm, xem giúp em mấy chỗ này với…” Hạ Mộc Ngôn vội vàng chỉ vào màn hình: “Đây là mấy dự án mà bọn em đang cân nhắc mở rộng.

 

Nhưng bởi vì thành tích của hai công ty trước đó không được tốt cho lắm, hiện giờ có rất nhiều công ty nể mặt Lục thị mới triển khai hợp tác.

 

Ngoài tập đoàn BGY đã ký hợp đồng vào mấy ngày trước ra, thì những công ty còn lại đều đang chờ đợi, vì thế mức độ thu hút và sức nóng của mấy dự án mở rộng này không mấy lạc quan.” Nói đến đây, Hạ Mộc Ngôn đưa mắt nhìn sang Lục Cẩn Phàm: “Thật ra em cũng biết giá cả thị trường bất động sản hiện nay thật sự không mấy lạc quan.

 

Cộng với thành tích của phòng giao dịch trước đây, nếu không nhờ anh nhúng tay, đoán chừng bây giờ bọn em vẫn còn là một đám trẻ không ai quản nối.

 

Vì thế bọn em cũng cần phải trải qua những trở ngại vô hình hiện giờ.” Hạ Điểm ở bên kia máy tính không kìm được, chợt nói một câu: “Lục tổng! Người muốn từng bước vượt qua thất bại là Hạ Mộc Ngôn nhà anh chứ không phải là em.

 

Cậu ấy đến chết vẫn sĩ diện, có rất nhiều việc không muốn để anh giúp.

 

Anh xem đi, bây giờ chẳng qua chỉ là bảo anh giúp vạch ra mấy trọng điểm, chọn mấy dự án cho bọn em mà cậu ấy cũng không nói ra được!”

 

Hạ Điềm ở bên kia gõ tay lên bàn máy tính, không nhìn Hạ Mộc Ngôn đang trừng mắt với mình, nói tiếp: “Anh phải biết rằng, mấy tháng nữa phòng giao dịch này sẽ do em quản lý, mà chân em vẫn chưa lành.

 

Lục tổng à, anh hãy rủ lòng từ bi cố vấn cho bọn em một chút đi, để bọn em đỡ đi đường vòng, sẽ có thể bớt lo! Hạ Mộc Ngôn cũng có thể yên tâm! Anh cũng không muốn trong thời gian cậu ấy ra ngoài học tập còn phải mỗi ngày quan tâm chuyện bên này, đúng không?” Lục Cẩn Phàm không nhìn mấy người trong video máy tính, chỉ hờ hững nhìn lướt qua cô gái đang ngồi trước máy vi tính vừa cầm ly uống nước vừa lúng túng.

 

Anh lên tiếng, trong giọng điệu lạnh nhạt có vài phần dịu dàng nuông chiều: “Nói lại ngắn gọn những việc bọn em vừa thảo luận xem nào.” Hạ Mộc Ngôn đang định đặt cốc nước vừa mới uống được một hớp xuống, ai ngờ Tiểu Bát đối diện đã vô cùng ân cần cầm tài liệu trong tay bắt đầu tự thuật ngắn gọn.

 

Bởi vì đã bàn qua nội dung nên Tiểu Bát nói rất mạch lạc rõ ràng.

 

Nguyên nhân có thể vì đối phương là Lục Cẩn Phàm nên Tiểu Bát không dám nhiều lời, câu nào câu nấy đều vô cùng ngắn gọn súc tích.

 

Sau khi nói xong, Tiểu Bát ngước lên, vừa ngưỡng mộ lại vừa cẩn thận, nói: “Lục tổng, anh cần tôi đưa bản kế hoạch chi tiết cho anh xem lại lần nữa không?”

 

“Vất vả rồi, không cần đâu.” Lục Cẩn Phàm hờ hững nói, mắt đã nhìn vào giao diện bản kế hoạch trên màn hình vi tính của Hạ Mộc Ngôn, khom người đặt tay mình lên tay Hạ Mộc Ngôn.

 

Cô đang cầm chuột, anh cứ thế cầm tay cô nhấp chuột mấy lần, lật vài trang liền thấy được bản kế hoạch.

 

Lát sau, Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn khuôn mặt được màn hình vi tính chiếu sáng của Hạ Mộc Ngôn.

 

Thấy lúc này cô vô cùng tập trung, anh cúi đầu cười, hơi lạnh nhạt nhưng lại có phần cưng chiều không nói ra được: “Mục thứ năm trang thứ ba, một tháng nữa cứ tập trung vào dự án này.”

 

Lúc này, Hạ Mộc Ngôn lập tức lật lại trang kế hoạch mà anh vừa nói, sau đó tập trung nhìn vào nó: “Quả nhiên, đây là mảnh đất mà tháng trước em đã thu mua, bây giờ Cục Du lịch Hải Thành định phát triển khu này thành khu du lịch.

 

Ban đầu em định sẽ ém chỗ này một thời gian, nhưng bên Cục Du lịch phái rất nhiều người đến can thiệp giá đất xung quanh đây, vì thế nơi này ắt đã bị quản lý, không thể ém tiếp, hẳn là thấy được thì lấy.”

 

Lục Cẩn Phàm vừa giúp cô vạch ra trọng điểm trong dự án, vừa đánh dấu tất cả những nơi có thể tăng giá, nêu ví dụ rõ ràng, nhưng cũng gợi ý cho cô.

 

“Có phải anh biết ai đó trong Cục Du lịch thành phố sẽ để ra chính sách quản lý vào tháng sau nên mới bảo em ém tối đa một tháng nữa không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 

Lục Cẩn Phàm nói: “Ừ.”

 

Chỉ một chữ như thế, anh nói hời hợt nhưng lại hiển nhiên.

 

Đây là đạo lý rất đơn giản.

 

Dù Hạ Mộc Ngôn có khả năng biết trước tương lai mười năm sau, nhưng cũng không thể tính toán chu toàn được mọi việc.

 

Mà thân phận và địa vị của Lục Cẩn Phàm thì lại khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play