Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến Thẩm Hách Như vẫn cố chấp không biết bây giờ ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu.
Cô hờ hững nhìn Hạ Mộng Nhiên: “Cái dáng vẻ hiền lành đáng thương này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt trong nhà thôi.
Đừng có làm trò ghê tởm trước mặt tôi.
Cô còn không rõ vì sao điện thoại của cô bị đập à? Cô lượn hơn nửa thành phố này để theo dõi tôi.
Vệ sĩ của tôi làm đúng phận sự của
mình, tưởng cô có ý đồ xấu với tôi, chỉ đập điện thoại của cô chứ không đả động gì đến người cô là xem như còn nể cô mang họ Hạ.
Vậy mà cô còn muốn ở trong nhà làm loạn với tôi à?” Hạ Mộc Ngôn nói những chuyện này ngay trước mặt Hạ Hoằng Văn và Thẩm Hách Như.
Trong nháy mắt Hạ Mộng Nhiên như gặp phải ma, mắt không giấu được nét hoảng hốt: “Hôm đó tôi chỉ thuận đường thôi, sao chị lại quy kết là tôi theo dõi chị? Rõ ràng chị ngứa mắt với tôi nên mới cố tình cho vệ sĩ đe dọa tôi! Nếu vệ sĩ của chị dám đụng đến người tôi, tôi không hiện cả nhà cô ta thì tôi không phải người họ Hạ!”
Hạ Mộc Ngôn cười lạnh: “Xem nét mặt của cô bây giờ đúng là có tật giật mình.
Mồm thì la hét những ánh mắt của cô tự bán đúng mình rồi.” Hạ Hoằng Văn vẫn không lên tiếng, mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn con gái thứ hai của mình.
Nhận ra ánh mắt của ba, lúc này Hạ Mộng Nhiên mới kiềm chế một chút.
Đêm hôm đó cô ta thật sự bị Hạ Mộc Ngôn khiêu khích, chỉ hận không giết được cô.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thì oán hận của cô ta chỉ bốc cao ngút trời không chút suy giảm.
Từ đầu đến giờ Hạ Mộc Ngôn vẫn lạnh nhạt, đến cả nét mặt khách sáo lúc trước cũng không còn.
Cô rõ ràng muốn thể hiện lập trường muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
“Ba, ba đừng tin chị ta.”Hạ Mộng Nhiên hạ thấp giọng xuống.
“Sau chuyện ở nhà họ Lục lần trước, có phải ba đã cảnh cáo con, hoặc là cút ra nước ngoài học, hoặc là ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm mấy tháng, không được ra khỏi cửa.
Vậy mà con không được cho phép đã đến gặp Hạ Mộc Ngôn gây phiền phức! Con xem lời của ba là gió thoảng bên tai có phải không?” Hạ Hoằng Văn cấm tách trà Thẩm Hách Như vừa bế tới, bất ngờ đập mạnh tách trà xuống dưới chân Hạ Mộng Nhiên.
Tiếng tách trà khiến Hạ Mộng Nhiên hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước.
Nước trà nóng hổi thấm ướt chiếc dép lê trên chân cô ta, chiếc tách vỡ tan thành một đống hỗn độn trên đất.
Hạ Mộng Nhiên không dám tin, cô ta ngước mắt lên nhìn ba: “Ba chỉ nghe một phía từ Hạ Mộc Ngôn, mà không chịu nghe con giải thích sao?”
“Còn cần phải giải thích hả?”Hạ Hoằng Văn lạnh mặt nói: “Mày là con tao, chẳng lẽ tao không biết tính tình mày thế nào? Lúc trước, vì Hạ Mộc Ngôn được gả cho Lục Cẩn Phàm mà mày làm mình làm mấy.
Từ lúc đó tạo đã biết mày tơ tưởng đến anh rể rồi! Tao nghĩ mày là con gái ruột nên giữ thể diện cho mày, không nói toạc ra, vậy mà bây giờ mày dám làm loạn! Mày đừng than trời trách đất nữa!”
Hạ Mộng Nhiên tựa như nghe được chuyện cười: “Nếu ba đã biết con nghĩ gì thì tại sao vẫn đẩy tất cả những thứ con thích cho Hạ Mộc Ngôn! Ba có thấy ba thiên vị không?” Ngay lập tức, Hạ Hoằng Văn nổi giận: “Từ nhỏ đến lớn, cái này thích, hoặc là Hạ Mộc Ngôn thích, chỉ cần mày mở miệng một câu thì bất cứ giá nào nó cũng sẽ nhường cho mày! Hai chị em đều bị tạo chiều hư.
Tuy bên ngoài tính tình nó kiêu ngạo bị người đời chỉ trích, nhưng nó chỉ nhường nhịn một mình đứa em gái là mày thôi! Mày muốn gì nó cũng cho! Bây giờ mày còn muốn thế nào nữa? Do đã quen cướp mọi thứ từ tay Hạ Mộc Ngôn, cho nên bây giờ nó không chịu nhường người chồng hợp pháp của mình cho mày, thế là mày quyết không đội trời chung với nó phải không?” Dứt lời, Hạ Hoằng Văn tức giận, chỉ vào gương mặt trắng bệch của Hạ Mộng Nhiên: “Mày còn không biết xấu hổ mà đứng đây la hét hả? Đồ bất hiếu! Quỳ xuống cho tao!”
“Con? Quỳ xuống?” Hạ Mộng Nhiên đỏ mắt nhìn ba chằm chằm.
“Quỳ xuống!”
Mặt Hạ Hoằng Văn vẫn kiên định giữ vẻ tức giận.
Chứng kiến quan hệ giữa Hạ Mộng Nhiên và Hạ Mộc Ngôn bây giờ trở nên căng thẳng như vậy, ông giận đến tim phổi đều đau.
“Ông à, ông bớt giận đi.
Mộng Nhiên vẫn còn nhỏ, ông nói với nó những chuyện này làm gì? Ai cũng có quyền thích một người, nó cũng đâu làm chuyện gì quá đáng.