Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cô.

 

Tránh ra!”

 

Hạ Mộng Nhiên đứng chặn trước cửa: “Chị còn muốn ra tay đánh tôi à? Đây là nhà họ Hạ, không có Lục Cẩn Phàm làm chỗ dựa, tôi xem chị có dám đánh…”

 

“Chát” một tiếng, Hạ Mộc Ngôn không chút do dự dang thẳng tay tát cô ta.

 

Hạ Mộng Nhiên sững sờ một thoáng, trong nháy mắt rúm ró đưa tay muốn túm tóc Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn nghiêng người tránh ra.

 

Nếu không phải tay cô bị thương thì vừa rồi cô còn có thể tát mạnh hơn.

 

Nhìn thấy Hạ Mộng Nhiên như muốn phát điên đánh nhau với Hạ Mộc Ngôn, Hạ Hoằng Văn đứng nghe đã lâu chợt lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Trước cửa nhà mà gây sự cái gì?” Hạ Mộng Nhiên chợt cứng đờ, quay lại nhìn thấy ánh mắt Hạ Hoằng Văn liền hoảng hốt: “Ba…

 

là Hạ Mộc Ngôn…

 

chị ta…” Hạ Hoằng Văn cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Con vào nhà trước đi.” Sau khi vào nhà rồi Hạ Hoằng Văn mới hỏi: “Tóm lại là có chuyện gì? Con và Mộng Nhiên gần đây nóng nảy bất thường.

 

Lần trước chuyện nó làm đúng là quá đáng, nhưng những chuyện con vừa nói là sự thật sao?”

 

“Ba, là Hạ Mộc Ngôn vu oan cho con.

 

Ba đừng nghe chị ta nói bậy…” Hạ Mộng Nhiên cuống quýt giải thích: “Hôm đó con về nhà như thế nào ba cũng nhìn thấy rồi.

 

Con ở bên ngoài bị dính mưa cả đêm, vừa lạnh vừa nhếch nhác, suýt nữa thì chết ngoài đường! Rõ ràng bây giờ chị ta bắt đầu ra tay tàn nhẫn với em gái mình rồi…”

 

“Con câm miệng lại đi.” Hạ Hoằng Văn giận dữ lạnh lùng nhìn cô ta, không chịu nổi cái giọng la hét này.

 

Hạ Mộng Nhiên ấm ức nghiến chặt răng, đứng một chỗ trừng Hạ Mộc Ngôn.

 

Hiển nhiên đêm hôm đó cô ta thật sự bị dọa không hề nhẹ.

 

Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm liếc cô ta một cái: “Cô cũng không cần phải có tật giật mình.

 

Cô đã gây ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ kể chi tiết từng chuyện cho ba nghe.

 

Cô muốn trốn cũng không trốn được đâu.”

 

“Tôi thật sự không làm gì hết! Chị đừng ngậm máu phun người!”

 

Hạ Mộc Ngôn không tranh cãi thêm với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: “Ba, hôm nay con về là có chuyện muốn nói với ba.

 

Chuyện của Mộng Nhiên để nói sau, chúng ta bàn chuyện chính trước đã.” Hạ Hoằng Văn nhíu mày, thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn nghiêm túc như vậy liền hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Ba con mình vào phòng sách nói chuyện đi.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi định đi lên lầu.

 

“Hạ Mộc Ngôn, có chuyện gì thì chị nói luôn ở đây đi.

 

Chị đừng hòng đẩy tôi ra để nói xấu tôi với ba! Chuyện tôi làm tôi sẽ nhận.

 

Chuyện tôi không làm chị không được vu oan hãm hại tôi!”

 

Hạ Mộng Nhiên chợt vươn tay đẩy Hạ Mộc Ngôn.

 

Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn không đặt nặng chuyện của Hạ Mộng Nhiên.

 

Cô bị đẩy cũng không lùi lại, còn giơ tay lên túm cổ tay Hạ Mộng Nhiên hất văng sang một bên, đảo mắt nhìn cô ta: “Cô cho là cả thế giới quay quanh cô sao? Tôi nói chuyện riêng với ba thì nhất định là nói về cô à? Cô tưởng mình là ai chứ? Dán mấy lớp cao lên mặt thì tưởng mình là da chó thật sao hả?“.

 

Thẩm Hách Như nghe thấy động tĩnh đi từ bên trong ra.

 

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn bỗng dưng sắc bén như vậy bà ta liền bước đến cười như không cười: “Ngôn Ngôn, sao cô mới về nhà mà đã nổi cáu như vậy hả? Điện thoại của Mộng Nhiên bị đập hôm trước là do cô sao? Cô làm chị mà chẳng hiểu chuyện gì hết.

 

Cô bây giờ là Bà Lục, thật có bản lĩnh, ngang ngược giở trò với em gái mình, tính khí muốn cáu là cáu.

 

Nếu quả như nhà họ Hạ không chứa chấp cô thì cũng không ai cầu cô trở lại.

 

Làm cái gì mà mới về đã cãi nhau đến thế này? Nhà họ Hạ bình thường rất yên tĩnh, cô vừa bước vào cửa đã ổn như cái chợ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play