Lục Cẩn Phàm nhìn khuôn mặt cô ửng lên vì nước ấm, vừa trắng vừa hồng, trong sáng nhu mì thì trái tim đã mềm nhũn không tả nổi, khóe miệng cũng cong lên như vành trăng khuyết.
“Đừng ngủ, ngủ trong nước rất dễ bị cảm.” Lục Cẩn Phàm nhéo má cô, không định để cô nằm trong bồn ngủ như vậy.
Hạ Mộc Ngôn nhăn mặt đẩy tay anh ra, kiên quyết tựa đầu nhích ra ngoài bồn tắm ghé đầu lên vai anh.
Lục Cẩn Phàm không thúc giục cô nữa.
Anh tắm cho cô, lấy khăn trùm lên người rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, sải bước dài ra khỏi phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của người phụ nữ trong lòng mình thì anh nhíu mày: “Em mệt đến thế này thì mai đừng đến phòng giao dịch nữa.
Tay em bị thương cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh.” Hạ Mộc Ngôn cọ tới cọ lui trong lòng anh, mơ màng nói: “Không được…
Phòng giao dịch bây giờ đang thiếu người làm…
Em không đến thì mọi người lại càng bận rộn…”
“Biết phòng giao dịch thiếu người làm mà em còn định bỏ đến thành phố T?”
“Chuyện đó khác…
Nếu em đi thật thì Hạ Điềm sẽ đến giúp em.” Hạ Mộc Ngôn cọ cọ tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng lười biếng nói: “Em thật sự rất muốn đi.”
“Anh còn chưa nói không cho em đi.
Em chăm sóc vết thương ở tay cho tốt đi đã.” Lục Cẩn Phàm bể cô đến giường.
Hạ Mộc Ngôn vẫn không mở mắt, cứ dính vào ngực anh như vậy, giọng nói nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng: “Em sẽ cố gắng, cố gắng hơn trước kia.” Ánh mắt sâu thẳm của Lục Cẩn Phàm chăm chú nhìn cô nhóc trong lòng, anh đặt cố lên giường.
Vừa chạm xuống giường, Hạ Mộc Ngôn đã rất tự giác tìm vị trí nằm thoải mái rồi lại nâng cánh tay lên mũi hít một cái, nịnh nọt anh: “Cảm ơn ông xã đã tắm cho em, cả người thơm ngào ngạt luôn này…” Vì muốn anh đồng ý mà cô nhóc này thật sự không lúc nào không tìm cách quyến rũ anh.
Lục Cẩn Phàm cười khẩy, giũ chăn đắp lên người cô: “Tay đừng ngọ nguậy, để yên rồi ngủ mau đi.” Hạ Mộc Ngôn thật sự buồn ngủ, ôm chặn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn vừa tỉnh giấc đã nhận ra mình ngủ dậy muộn, làm lỡ toàn bộ kế hoạch làm việc bận rộn của mình.
Cô gọi điện mới biết Lục Cẩn Phàm cử người ở công ty anh đến giúp cô sắp xếp từng việc trong phòng giao dịch.
Khi đã chắc chắn mọi công việc đều được bố trí xong xuôi không bị chậm trễ thì lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhẹ cả người nằm xuống giường.
Người đàn ông Lục Cẩn Phàm này, bình thường không bao giờ nói nhiều nhưng cái gì cũng làm xong.
Cứ chuyện gì liên quan đến cô thì anh luôn xử lý cực kỳ ổn thỏa.
Cô nằm một lát, định ngồi dậy nên dùng tay ấn xuống giường một cái.
Kết quả cơn đau đột ngột truyền đến khiến cô phải giơ tay lên.
Cô nhìn bàn tay quấn băng gạc và vết cắt nhỏ trên ngón tay thì nhớ đến con búp bê mặc váy cưới ngày hôm qua.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.
Anh muốn cô nghỉ ngơi, vậy thì nghỉ ngơi thôi.
Hạ Mộc Ngôn lập tức đến bệnh viện đón Hạ Điểm xuất viện.
Nhưng vì bây giờ tay cô không thể cầm xách đồ, Hạ Điềm lườm cô trắng mắt.
“Cậu thì được cái tích sự gì chứ!”
Hạ Mộc Ngôn đã sớm tìm chỗ ở gần phòng giao dịch cho Hạ Điềm.
Dù sao Hạ Điềm cũng đến giúp không cống, không nhận bất cứ đãi ngộ gì.
Mặc dù cô tiểu thư nhà họ Hạ này trốn nhà đi xa nhưng trong tay không hề thiếu tiền.
Việc Hạ Mộc Ngôn có thể làm chỉ là chuẩn bị chu đáo giúp cô, tránh để chân cô bị hành hạ quá mức trong giai đoạn bình phục.
Trên xe đi về chỗ ở mới, Hạ Điểm không ngừng quở trách: “Cậu nói xem, cầm một món đồ mà còn có thể làm cho tay bị như thế này.