“Cầu xin các ông tha cho tôi…”
“Cầu xin? Nếu cầu xin mà có tác dụng thì nhà mày đã không phá sản rồi!”
Người đàn ông cười lạnh, tàn nhẫn nằm tóc cô ta: “Mấy người ông đây đợi trong phòng lâu như vậy mà con m* nó mày muốn chạy là bỏ chạy à? Làm mất hứng thú của mấy ông thì thì không đơn giản như việc chỉ trả tám mươi nghìn đâu.
Mày muốn tự do đúng không? Thế mày tự hỏi những người ở xung quanh xem, người đến Tử Tinh Thành này không thiếu tiền.
Mày nhìn xem ai sẽ mua cô? Ông đây là giá cũng không cao, gấp mười lần thôi! Sao hả? Tám trăm nghìn!”
Lăng Huyên Nhi tuyệt vọng khóc to.
Tiếng khóc chói tai vang lên cũng chỉ làm người ở xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, không một ai tiến lên.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng khóc thì cả người chấn động.
Những hình ảnh ở kiếp trước mà cô cố gắng quên đi cứ liên tục hiện ra trong đầu, làm cô khó thở.
Cô kiềm chế nhịp tim sắp nhảy đến cổ họng, không nhịn được xoay đầu lại đẩy đám người phía sau ra, định xông vào nói một câu có mua.
Chẳng phải chỉ tám trăm nghìn thôi sao? Cô mua!
“Tôi mua.”
Chợt có người lên tiếng, nhưng giọng nói này không phải đến từ Hạ Mộc Ngôn! Mà là Tần Tư Đình.
Vừa nghe thấy hai tiếng này, Lăng Huyên Nhi không dám tin, chật vật ngẩng mặt lên.
Vừa nhìn thấy Tần Tư Đình trong đám đông thì cô ta lập tức òa khóc thảm thiết như cuối cùng cũng tìm thấy con đường sống.
Cảm xúc bị thương phức tạp này thật sự khó mà hình dung được.
Khoảnh khắc Tần Tư Đình vừa mới lên tiếng, Thời Niệm Ca nhìn thẳng về phía anh.
Trong mắt cô như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.
Vậy mà từ đầu đến cuối Tần Tư Đình không hề liếc sang nhìn cô một cái, chỉ lãnh đạm nói: “Tôi mua, còn chưa thả người?” Người có thể xuất hiện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành thật sự cũng là người có địa vị trong giới thượng lưu.
Nhà họ Tần chính là một trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành, tất nhiên danh tiếng lừng lẫy.
Người đàn ông tóm được Lăng Huyên Nhi nhận ra Tần Tư Đình, lời mắng vừa tràn ra khóe miệng lập tức nghẹn lại trong cổ, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi hỏi lại: “Anh Tần? Anh chắc chắn mua cô ta sao?”
“Tôi không nói hai lời.” Ánh mắt Tẩn Tư Đình âm u lạnh lẽo.
Người đàn ông không cách nào khác đành buông tay.
Lăng Huyên Nhi vừa được tự do liền lảo đảo chạy đến chỗ Tần Tư Đình, còn nghiêng ngả nhào đến trước mặt anh.
Tần Tư Đình không đổi sắc mặt tránh né cánh tay cô ta hướng về phía mình, không để chạm vào.
Anh đứng ra xa rồi ném áo khoác vặt ở khuỷu tay lên nửa người gần như lộ ra của Lăng Huyên Nhi.
Cả người Lăng Huyên Nhi run rẩy, không dám chạm vào anh, vội vàng khoác áo của anh lên người.
Sau đó cô ta cẩn thận rụt đầu rụt cổ nép sau lưng anh, theo bản năng tìm kiếm sự che chở.
Đám đông vây quanh bắt đầu bàn tán, nói trước kia hình như Lăng Huyên Nhi cùng công tử nhà họ Tần này được ông nội tác thành.
Tuy hai người họ không thành đôi, nhưng cũng không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà công tử nhà họ Tân vẫn có thể ra tay trượng nghĩa như vậy.
Thời Niệm Ca vẫn luôn đau đáu nhìn Tấn Tư Đình.
Kể cả khi Lăng Huyên Nhi chạy ra sau lưng anh thì ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm về phía anh.
Từ đầu đến cuối Tần Tư Đình cũng không hề liếc sang cố, dù chỉ một giây.
Đám đông dần giải tán, có vẻ như vở kịch này cuối cùng cũng chấm dứt.
Hạ Mộc Ngôn đảo mắt mới phát hiện không biết Thời Niệm Ca đã rời đi từ lúc nào.
“Cô Thời đi từ lúc nào vậy?”