Nam Hành đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Hôm nay đúng là bất ngờ, hai người yêu cũ của Tần Tư Đình đều ở đây.” Người yêu cũ? Lại còn là hai người?? Hạ Mộc Ngôn ngạc nhiên nhìn Thời Niệm Ca trước mặt, sau đó lại nhìn cô gái đang chật vật ngã dưới đất bị người ta vây xem kia, cuối cùng nhìn sang Nam Hành hóng chuyện.
Nam Hành cười khẩy, nói: “Nhắc tới người mà lão Tần yêu duy nhất thì cũng chỉ có một mình Thời Niệm Ca mà thôi.
Bây giờ cậu ta còn yêu hay không thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn là có hận.” Nam Hành ném ánh mắt lạnh lùng về phía cô gái đang ngã dưới đất: “Đó là Lăng Huyên Nhi.
Bốn năm trước cô ta từng có hôn ước với Tần Tư Đình.
Hôn ước là do nhà họ Tần tự ý sắp đặt, nhưng bị Tần Tư Đình từ chối, cũng đã hủy hôn từ lâu.
Lãng Huyền Nhi này rất thích Tần Tư Đình, tuổi còn trẻ nên thích nổi loạn.
Sau khi bị từ hôn thì có thể dùng một khóc, hai quậy, ba treo cổ để hình dung, nhưng cô ta vẫn không được Tần Tư Đình để mắt tới.
Cũng bởi vì
Tin nhanh Khánh Chi cho hôn thì có thể thể mà quan hệ giữa nhà họ Lăng và nhà họ Tần trở xấu đi, dần dà hai nhà không còn qua lại nữa.” Lúc Nam Hành nói những lời này thì Thời Niệm Ca đang đứng bên cạnh ít nhiều gì cũng có thể nghe được.
Nhưng cô vẫn đứng yên, chỉ một mực nhìn Tần Tư Đình.
Nam Hành tỏ vẻ như đang xem trò vui: “Dù Cô Hạ không quan tâm đến chuyện bên ngoài thế nào đi nữa thì chắc cũng biết rõ, đầu năm nay Tập đoàn điện tử lớn nhất Hải Thành là Lăng thị đã tuyên bố phá sản.
Các thành viên Hội đồng quản trị của Lăng thị phán đoán sai nên dẫn tới công ty sụp đổ.
Họ không những phá sản mà còn thiếu một khoản nợ lớn.
Không ai biết Lãng Huyền Nhi này bị bán đi như thế nào, nhưng nhìn tình hình này, mấy người bên cạnh kia hắn là người đã mua cô ta, có lẽ cô ta vừa mới bỏ trốn.” Tay Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên dần lạnh buốt.
Cô đã từng trải qua những việc này, hiểu rõ nó đáng sợ và tuyệt vọng thể nào.
Thế giới này thực tế vậy đó, đằng sau một công ty lớn có bao nhiêu người đang dòm ngó.
Một khi công ty sa sút, không mong có người giúp đỡ, chỉ cần không gặp họa liên miên là đã mừng lắm rồi.
Thấy Hạ Mộc Ngôn đột nhiên im lặng, Lục Cẩn Phàm nắm lấy tay cô: “Chuyện không liên quan đến em, đừng suy nghĩ lung tung.” Bị mấy người đàn ông từng bước ép sát về phía sau, Lăng Huyên Nhi tránh né, quỳ rạp dưới đất, không ngừng di chuyển sang bên cạnh.
Trong mắt cô ta chứa đầy nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng, chứng kiến cảnh này Hạ Mộc Ngôn như nhìn thấy kiếp trước của mình.
Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Phàm luôn nhìn cô, trông thấy sắc mặt cô hơi tái thì thấp giọng hỏi: “Em khó chịu trong người hả?” Hạ Mộc Ngôn lấy lại bình tĩnh: “Có lẽ ở đây có nhiều người vây xem nên em cảm thấy hơi ngộp, không sao đâu.”
“Đừng xem nữa, về thôi.” Lục Cẩn Phàm nắm lấy tay cô, muốn dẫn cô đi.
Ngay lúc này, Lăng Huyên Nhi đang nằm dưới đất bỗng hét lên một tiếng đau đớn.
Một người đàn ông kéo cô ta về phía sau vài mét, rồi đạp lên bắp chân cô ta.
Hạ Mộc Ngôn vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông hơi ngà ngà say đang đứng đó mắng thật dữ tợn: “Con điểm thổi tha này, cầm tiền của ông rồi mà còn giả vờ gái trinh gì chứ? Ông bỏ ra tám mươi nghìn để mua đêm đầu tiên của mày đã là nể mặt nhà họ Lăng các người lắm rồi.
Bằng không, với mặt hàng như mày, một đêm tám nghìn cũng chưa chắc có người muốn! Đã bị bán đi rồi, quần áo cũng đã thay, còn giả vờ gì mà giả vờ!”
Lăng Huyên Nhi ngã dưới đất khóc lóc, lắc đầu lia lịa: “Tôi không bán…
Người lấy tiền không phải là tôi…
Xin các ông thả tôi ra…
Cầu xin các ông…
Á!”
Tiếng hét cuối cùng là do người đàn ông kia tàn nhẫn đạp mạnh vào bắp chân cô ta.
“Mặc kệ người lấy tiền là ai, cô bị bán đi là được rồi!”
Người đàn ông bỗng dùng một tay kéo cô gái đang chật vật ngã dưới đất đứng dậy, thậm chí còn xé toạc quần áo cô ta trước mặt mọi người.
Cô ta thét lên chói tai, giãy giụa cũng vô dụng, tóc bị năm, trông thảm hại vô cùng.