Ngày mai phòng giao dịch em còn có việc phải làm.
Dù sao anh cũng phải để em có thể thức dậy chứ…” Hạ Mộc Ngôn nói như giận dỗi.
Anh xoa đầu cô, bế cô đi tắm rồi bế về phòng nhét vào chăn.
Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng sách.
Hạ Mộc Ngôn không hỏi anh đã muộn thế này còn vào thư phòng làm gì.
Cô thật sự quá mệt mỏi, liền trở mình ôm chăn ngủ mất.
Gần đến rạng sáng, cô bỗng nhiên thức giấc, duỗi tay sang bên thì cảm thấy trên giường lạnh lẽo.
Lục Cẩn Phàm vẫn chưa về giường ngủ, cô lia mắt nhìn về phía phòng sách, trong phòng vẫn còn sáng đèn.
***
Hai ngày sau, nghe nói là sinh nhật Nam Hành, đúng lúc anh ta cũng vừa từ Mỹ trở về.
Lục Cẩn Phàm đã gọi điện nói với Hạ Mộc Ngôn từ lâu, rằng đêm đó anh sẽ đón cô đến câu lạc bộ Tử Tinh Thành.
Vì hai ngày nay văn phòng phải tiếp đãi không ít công ty bất động sản cỡ lớn đến bàn bạc, nên Hạ Mộc Ngôn bận rộn đến tận khuya.
Cô biết câu lạc bộ Tử Tinh Thành nằm ở đâu, không bảo Lục Cẩn Phàm tới đón mà bảo Phong Lăng đi cùng mình.
Sau khi hết bận cô sẽ đi với Phong Lăng.
Câu lạc bộ Tử Tinh Thành là nơi tụ tập lớn nhất của giới thượng lưu Hải Thành.
Chỉ có người có thẻ bạch kim và thẻ kim cương mới vào được.
Chính vì phân chia cấp bậc nặng nề như thế, nên dù các hoạt động giải trí về đêm trong đó rất đa dạng và phong phú nhưng rất hiếm khi có kẻ phi pháp trà trộn vào.
Mỗi một phòng VIP đều có nhân viên phục vụ nam và bảo vệ canh gác.
“Sao Hạ Mộc Ngôn không đến cùng?” Tần Tư Đình ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP, buồn cười liếc nhìn Lục Cẩn Phàm lẻ loi ngồi đó.
Nam Hành cũng đảo mắt, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ cười nhạo: “Tôi cũng đang định hỏi đây.
Cậu chỉ thiếu điều cột Hạ Mộc Ngôn lên lưng để mỗi ngày mang theo bên người nữa thôi, vậy mà hôm nay không đi cùng cô ấy là sao?” Lục Cẩn Phàm không mặn không nhạt đáp lại: “Cô ấy đang bận.” Tần Tư Đình đùa cợt: “Vợ cậu mà còn bận hơn cậu à?”
“Có vấn đề gì không?” Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn anh ta.
Tần Tư Đình cợt nhả, duỗi chân ra, tùy ý ngả người dựa vào ghế sofa, cười khẩy: “Hóa ra vợ cậu không cam lòng ở nhà làm vợ hiền mà muốn chắp cánh bay ra ngoài.
Cậu phải ngăn lại đi chứ, không sợ cô ấy thật sự đạt được thành tựu gì đó, sau này càng ngày sẽ có càng nhiều đàn ông theo đuổi sao?”
“Vợ hiền?” Nam Hành tỏ ra khó hiểu: “Cô ấy có cái danh này khi nào thế?” Nói đến đây, Tần Tư Đình lại hơi đắc ý liếc nhìn Nam Hành: “Tại cậu không có lộc ăn thôi.
Cách đây không lâu, Hạ Mộc Ngôn đến nhà tôi tự tay làm salad rau quả và rau trộn đấy, mùi vị không tệ đâu nhé.
Nếu không phải có người luôn bao che ở đó, đoán chừng tôi còn nếm được tay nghề của cô ấy nhiều hơn nữa kìa.
Cô đại tiểu thư đó bây giờ đã biết nấu ăn rồi, cái danh này xem ra cũng hợp với cô ấy.” Nam Hành cười khẽ, lười biếng nói: “Thật hay giả vậy?” Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ, vừa lạnh lùng vừa hời hợt lên tiếng: “Nói nhảm gì đó? Hẹn đến đây là để nghe hai cậu quan tâm vợ tôi hả?”?
Nam Hành:“…” Tần Tư Đình nở nụ cười khó dò: “Quen rồi thì tốt.”
Nam Hành nghiện thuốc cực nặng, chẳng mấy chốc trong phòng VIP đã tràn ngập khói thuốc.
Vừa rồi Lục Cẩn Phàm uống không ít, nhưng lại không hề say chút nào.
Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Mấy phút sau, mấy cô gái trẻ trong câu lạc bộ Tử Tinh Thành đều bị hấp dẫn bởi người đàn ông mới vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
Mấy cô gái say khướt liền khác nhau đi theo, lén lút đánh cược xem đêm nay ai có thể ngủ với một cực phẩm hiếm gặp thế này! Lục Cẩn Phàm cảm giác được có người đi theo sau lưng, trông thấy là mấy cô bé uống say bí tỉ không còn biết gì thì không thèm để ý tới.