Hạ Mộc Ngôn đi qua, đứng trước mặt anh, hỏi: “Trước khi sống với em, anh đã từng yêu cô gái khác sao?” Lục Cẩn Phàm chống một tay lên lan can cửa sổ, đưa lưng về phía bể bơi lóng lánh ánh nước màu lam bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn cô, rồi giơ tay vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô.
“Không có.” Anh trả lời.
Hạ Mộc Ngôn không hỏi thêm một chữ dư thừa nào, mỉm cười: “Vậy em không còn gì để hỏi nữa.”
Thấy cô thế này, Lục Cẩn Phàm cúi đầu cười, sau đó giơ tay nới lỏng ba cúc áo sơ mi: “Đói bụng rồi sao? Em muốn ăn gì nào?”
“Anh đi tắm trước đi, chị Trần ngủ rồi, em đi nấu hai bát mì, dù không ngon bằng anh nấu nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được.” Hạ Mộc Ngôn nói xong liền xoay người đi lấy quần áo cho anh, giục anh đi tắm.
Lục Cẩn Phàm nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng vô tư của cô hồi lâu mới nhận lấy quần áo: “Được.”
***
Hạ Mộc Ngôn ở trong phòng bếp nhìn nồi nước sôi sùng sục, mãi đến khi nước sôi hồi lâu cô mới nhớ tới phải bỏ mì vào.
Chị Trần nghe thấy tiếng động thì rời giường khoác áo đi ra nấu giúp cô, nhưng bị Hạ Mộc Ngôn từ chối khéo, bảo chị cứ về phòng nghỉ ngơi tiếp.
Sau khi nấu mì xong, cô lấy cái khay đặt hai bát mì lên trên, rồi bưng ra.
Trở lại phòng, vừa đặt khay xuống bàn, cô quay lại thì thấy cửa phòng tắm bật mở.
Anh thoải mái quấn khăn tắm trắng ngang hông, nước da của anh khỏe khoắn, trắng hơn vài phần so với tiêu chuẩn đàn ông, nhưng lại không hề nữ tính chút nào.
Dáng người anh chuẩn đến nỗi có thể dùng từ “hoàn hảo” để hình dung.
Vân da đều đặn, đường nét rõ ràng, giọt nước chưa kịp lau khô ở ngực lăn xuống ngấm vào khăn tắm.
Mặc dù đã sống chung lâu như thế, nhưng mỗi lần Hạ Mộc Ngôn trông thấy hình ảnh này đều muốn đẩy anh vào phòng tắm, bảo anh mặc quần áo tử tế vào rồi hẵng ra.
“Nào, anh nếm thử xem.
Kể từ lần ăn đồ anh nấu, cũng lâu rồi em chưa nấu mì lại.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống bàn, cầm đũa của mình nếm thử trước một miếng.
Vẫn ổn, vừa rồi trừ lúc nấu nước cô hơi phân tâm ra, thì sau đó cô luôn để ý đến độ mềm cứng của sợi mì, không nấu quá nhừ.
Mặc dù mùi vị không ngon bằng Lục Cẩn Phàm nấu, nhưng cũng không khó ăn.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, đang định đi qua, ai ngờ cô nhai đầy mì trong miệng, phồng mà nhìn anh, nhồm nhoàm nói: “Anh mặc quần áo vào trước đã!”
Lục Cẩn Phàm nhìn tướng ăn của cô mà bật cười.
Lúc nãy có mở cửa sổ, trong phòng hơi lạnh, anh lại nhìn cô một chút rồi xoay người đi khoác áo choàng tắm vào.
“Để anh nếm thử nào.” Lục Cẩn Phàm đi tới.
Hạ Mộc Ngôn đẩy một bát mì khác đến cạnh anh, ý là để anh nếm thử.
Kết quả anh lại đè chặt cái tay mới duỗi ra phân nửa của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn dính nước mì của cô.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Liếm sạch nước mà trong miệng cổ xong anh mới buồng cổ ra, hờ hững đánh giá: “Cũng được, vị súp rất thơm, rất ngon miệng.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Người đàn ông này thật là, đến cả ăn mì mà cũng lợi dụng cô nữa.
Trong đêm, Hạ Mộc Ngôn vén chặn muốn xuống giường, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì người đã bị phủ lên một lần nữa.
Hạ Mộc Ngôn hoảng hốt vội nói: “Em mệt muốn chết rồi…” Vừa rồi cô đâu có bỏ thuốc vào mì đâu nhỉ, thế mà lại bị Lục Cẩn Phàm ức hiếp cả đêm.
Anh dốc sức triền miên khiến mặt mày cô đỏ ửng đến tận bây giờ, phải dậy đi uống nước.
Ai ngờ Lục Cẩn Phàm vẫn ung dung ôm cô lại, bây giờ toàn thân Hạ Mộc Ngôn đều rã rời, nằm im trong lòng anh.
“Mệt lắm à?” Anh hôn lên khóe môi cô.
“Ừm…