Chương 1392:
Tình huống hiện tại là dù bọn đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc chống rét, thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, đều cho anh uống hết rồi, nhưng trong hơn một tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể của anh vẫn không hạ, ngược lại còn tăng thêm không phẩy mấy độ.
Tiếp tục sốt cao không giảm thế này thì thật sự không ổn.
Nhưng, may mà đã trải qua chuyện trước đó của Tam Bàn, mọi người cũng coi như là đã thông thạo đối với việc giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, phối hợp rất tốt, tốc độ cũng rất nhanh.
Bởi vì khi đó, người chăm sóc Tam Bàn chính là bọn họ, cho nên họ giúp Lệ Nam Hành thay quần áo, nhanh chóng lau khô người, cũng không gọi Phong Lăng tham gia.
Thấy bên cạnh lão đại có bọn họ chăm sóc, cho dù Phong Lăng vẫn chưa thể yên tâm, nhưng cũng rất tín nhiệm họ. Vừa giải quyết xong những người kia, tất cả mọi người không thể đều tụ tập hết trong lều được, Phong Lăng đi thẳng ra ngoài, dùng chiếc điện thoại di động duy nhất tạm thời có thể liên lạc được với căn cứ trong tình huống cường độ tín hiệu ban ngày yếu để báo cáo tình hình. Cô gọi Đại Hồ đi xuống chung với cô lần nữa, kiểm kê tất cả thi thể ở dưới núi và ngọn núi đối diện, cuối cùng báo cáo cặn kẽ từng việc một.
Đến tận khi trời tối hẳn, Phong Lăng và Đại Hồ mới quay về doanh trại của bọn họ. Vừa về đã nhìn thấy mọi người đang bận làm bữa tối, tất cả đều yên ổn, trừ Lệ Nam Hành đang nằm trong lều.
“Sao rồi? Lão đại hạ sốt chưa?” Đại Hồ đi nhanh tới hỏi.
Một thành viên đang ngồi xổm dưới đất, bận rộn nấu cơm lắc đầu. Đại Hồ cau mày: “Vậy phải làm sao đây, lão đại có thể sẽ không chịu đựng được.” Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu liên lạc với căn cứ…”
Anh ta còn chưa nói hết, Phong Lăng đã bước thẳng vào lều.
Những người khác đều đã đi ra ngoài, chỉ có Tam Bàn và Đại Bân còn trông coi bên trong. Tam Bàn ngồi bên bàn cách đó không xa, vừa sốt ruột vừa lo lắng, vò đầu bứt tai liên tục, Đại Bân thỉnh thoảng đưa tay ra thăm dò nhiệt độ cơ thể của Lệ Nam Hành nhưng cứ cau mày suốt.
Thấy Phong Lăng về rồi, Tam Bàn đứng dậy nói: “Đã gọi cho phòng y tế của căn cứ chưa?”
“Báo rồi, bọn họ đã liên lạc với bác sĩ của bang Montana để yêu cầu đến đây gấp, nhưng hôm nay, bang Montana có bão tuyết, máy bay không thể cất cánh được. Chờ bọn họ gấp rút lên đường đến đây trong bão tuyết thì ít nhất cũng phải đợi đến rạng sáng ngày mai, thậm chí lâu hơn.” Phong Lăng khẽ nói: “Chúng ta tự nghĩ cách ổn định nhiệt độ cơ thể của lão đại trước thôi.”
“Lúc đó, Tam Bàn sốt cao liên tục ba ngày, nhưng anh ta sốt chưa tới ba mươi chín độ, hiện tại lão đại đã bốn mươi độ rồi, nếu như lại sốt cao hơn nữa thì cơ thể sẽ không chịu nổi.” Đại Bân nhíu mày: “Hơn nữa, tôi thấy mặc dù lão đại hôn mê, nhưng anh ấy không hề ngủ. Hẳn là anh ấy cực kỳ khó chịu, khí lạnh trong cơ thể vào tận xương, nhiệt độ cơ thể lại cứ nóng như thế… Cứ tiếp tục như vậy, cả trong lẫn ngoài đều bị hai thái cực nóng, lạnh này tra tấn, ai có thể chịu được chứ.”
“Nhưng nếu tạm thời, bác sĩ không thể đến kịp, chúng ta chỉ có thể tự mình hạ nhiệt cho anh ấy trước thôi.” Đại Bân lại nói: “Ban nãy, tôi gọi điện hỏi Bác sĩ Văn, Bác sĩ Văn nói với tôi mấy cách giảm nhiệt hiệu quả, vậy thì đều thử hết đi.”
…
Sáng sớm hôm sau.
Phong Lăng ở bên giường trông coi cả đêm đột nhiên nghe thấy tiếng động gì đó, mở mắt ra thì thình lình trông thấy Lệ Nam Hành vốn nằm im trêи giường lại ngã xuống đất, còn có ly nước đặt trêи bàn cạnh giường cũng bị rơi xuống.
Trong nháy mắt, cô hiểu ra lão đại vừa mới tỉnh lại, nhưng hẳn là anh muốn uống nước, Phong Lăng lập tức đứng dậy đi đến đỡ anh, Đại Bân vẫn còn ở trong lều cũng vội vàng đến giúp đỡ.
“Lão đại, anh sao rồi?” Phong Lăng hỏi một câu, anh không đáp.
Sau khi đỡ người về giường, Phong Lăng có thể nhìn thấy Lệ Nam Hành nhíu mày, dường như anh rất khó chịu. Bởi vì sốt cao không giảm suốt cả đêm mà sắc mặt Lệ lão đại trắng bệch, môi khô nứt, đoán chừng vừa rồi chẳng qua chỉ là khát nước mà tỉnh lại, nhưng lại không chống đỡ được bao lâu.
Phong Lăng vội vàng xoay người, đi rót cốc nước ấm nữa, lại lấy ống hút bỏ vào, đưa tới bên miệng Lệ Nam Hành. Quả nhiên, bản năng của con người vẫn khiến Lệ Nam Hành cảm nhận được sự tồn tại của ống hút và nước. Trong lúc khó chịu đến cau mày, anh vẫn có thể hút mấy hơi theo bản năng, nhưng sức lực của anh cũng chỉ còn sót lại bấy nhiêu, uống mấy hơi rồi thì không động đậy nữa.
Phong Lăng lấy thìa tới, đút từng thìa từng thìa nước, cho đến khi đút được hơn nửa cốc nước, Đại Bân cầm nhiệt kế lên nhìn, sau đó lắc đầu với Phong Lăng. “Không giảm được độ nào hết.” Đại Bân nói: “Tôi đi gọi điện giục bác sĩ tiếp đây.”
“Ngày hôm qua đã báo tin rồi, căn cứ truyền lệnh xuống dưới, mấy vị bác sĩ kia không dám chậm trễ, nếu có thể đến ngay lập tức thì cũng sẽ không trì hoãn thời gian dài như vậy.” Phong Lăng vừa nói vừa cầm tăm bông, thấm chút nước, thoa lên đôi môi nhợt nhạt, khô nứt của Lệ Nam Hành.