Chưong 1391:
Nhìn thi thể đầy đất và vũng máu hòa lẫn trong tuyết, ba người đều không hề vui vẻ. Họ chỉ lại quay đầu nhìn về phía mặt nước yên ắng dưới hố băng.
Đã qua mấy phút rồi, cho dù là một người bình thường dưới nơi này cũng khó mà sống nổi, dù sao độ lạnh của sông băng ở nơi lạnh lẽo cùng cực này không phải là thứ cơ thể con người có thể chịu được.
Thế nhưng ba người không ai nói gì, Tam Bàn và Đại Bân nhìn chằm chằm vào phía trêи kia, Phong Lăng đưa lưng về phía mặt nước, tay nắm chặt phần báng súng.
Bỗng nhiên, tiếng “rào rào” vang lên, có người chui ra khỏi mặt nước.
“Lão đại!” Tam Bàn và Đại Bân không thể tin nổi nhìn chằm chằm về phía kia rồi hét lên.
Phong Lăng cũng quay lại nhìn ngay lập tức, đầu tiên một đôi tay thò ra từ mặt nước, bám lên mặt băng bên mép hố băng một cách dứt khoát và chính xác, tiếp đó, đầu Lệ Nam Hành ngoi lê khỏi mặt nước, trong thời tiết cực kỳ lạnh lẽo này, người đàn ông bám vào mép hố băng, trêи người toàn là vết máu.
Trước khi anh sức cùng lực kiệt, Phong Lăng và Đại Bân đã nhanh chóng phản ứng, vội vã chạy đến, mỗi người túm lấy một bên tay anh, Tam Bàn sợ cân nặng của mình sẽ gây ra nguy hiểm, nên đứng sau lưng Phong Lăng bảo cô nằm xuống, sau đó dùng sức lôi chân của cô về phía sau.
Ba người cùng hợp sức lôi Lệ Nam Hành lên. Lệ Nam Hành ngã ra mặt băng, dùng sức hít thở sâu vài hơi, đồng thời sau khi ho, sặc ra nước, anh nhắm mắt lại, không nhúc nhích nữa. Nhưng ba người kia có thể thấy lồng ngực anh phập phồng, anh đang hít thở, chỉ là thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt.
Phong Lăng vội cùng Tam Bàn và Đại Bân cởi đồ chống lạnh trêи người ra phủ lên người Lệ Nam Hành, đồng thời kiểm tra khắp nơi trêи cơ thể anh, không phát hiện có vết thương nào, vậy xem ra đống máu trêи mặt nước là của đối phương chứ không phải của Lệ Nam Hành.
Tiếp tục ở dưới này khó tránh khỏi gặp phải những tên khác bao vây tấn công, Đại Bân và Tam Bàn dùng sức đỡ Lệ Nam Hành lên, quay lại đánh mắt ra hiệu cho Phong Lăng: “Đi!” Phong Lăng nhận lấy súng do Đại Bân ném tới, sắp xếp lại đạn trong hai khẩu súng trong tay, sau đó dắt súng ở bên hông, sẵn sàng chuẩn bị cho việc xui xẻo gặp mai phục, khi đó hai người bọn họ đỡ Lệ Nam Hành, còn cô giải quyết kẻ địch.
Cứ như vậy họ nhanh chóng di chuyển, lúc về tới con đường an toàn bí mật kia, xuôi theo đó trở lại trêи núi trong vài chục phút. Lệ Nam Hành bất động, Đại Bân thỉnh thoảng đưa tay thử nhiệt độ cơ thể anh, vừa sờ vừa nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Không khác tình hình của Tam Bàn hôm đó lắm, dưới nước lạnh như vậy, lão đại có thể ở bên trong giải quyết tên phế vật kia, lại an toàn leo lên đã là kỳ tích, vượt khỏi giới hạn chịu lạnh mà người thường có thể chịu được rồi, bây giờ nhiệt độ cơ thể lại đang tăng lên rất nhanh.”
Sau đó bọn họ không nói thêm gì nữa, gấp gáp trở về.
Lúc trở lại đỉnh núi tuyết nơi đóng quân, bọn Đại Hồ đã giải quyết xong nhóm người kia, thấy bọn Phong Lăng trở về, đang muốn ra nghênh đón, thế nhưng nhìn từ xa lại trông thấy Lệ Nam Hành được đỡ về, lúc này họ mới hoảng hồn, bước nhanh tới: “Làm sao vậy?”
“Đi vào lều đã rồi nói, mau, đun nước nóng, đun nhiều vào!” Đại Bân vừa dặn dò vừa dìu Lệ Nam Hành bước nhanh vào lều bạt.
Đại Hồ gật đầu, ngoảnh lại gọi bốn người khác. Trong nháy mắt mọi người đã tụ tập hết lại.
Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng trong lần hành động đóng quân ở miệng núi Rogers này, dù sao Phong Lăng cũng là một trong những người phụ trách, cô dừng bước bên ngoài lều, quay đầu nhìn Đại Hồ đang chuẩn bị tới một căn lều khác để đun nước: “Đã giải quyết hết người trêи núi đối diện rồi sao?”
Đại Hồ gật đầu: “Chỉ có mười mấy tên ở trêи, vẫn trốn sau vách núi bên kia không dám xuất hiện, nhưng chỉ cần chúng dám mạo hiểm thò đầu ra, dù chỉ một tấc thôi, tất cả đều sẽ bị chúng tôi bắn cho tơi tả trong nháy mắt, đã giải quyết sạch sẽ rồi.”
Phong Lăng gật đầu, đi thẳng vào trong lều.
“Tôi chỉ ngâm nửa người trong nước thôi mà cảm giác như bản thân có thể đóng băng trong nháy mắt luôn rồi. Khí lạnh lan ra, không cách nào động đậy được.” Tam Bàn ở bên giường nhìn Lệ Nam Hành đã được thay quần áo khô, nhưng vì sốt cao nghiêm trọng mà rơi vào hôn mê, vô cùng đồng cảm, mở miệng cảm thán: “Lão đại có thể kiên trì ở dưới đó lâu như vậy, đúng là không phải người nữa rồi!”
“Cút đi, lúc nào rồi mà cậu còn ngồi đây nói mát?” Đại Bân mắng anh ta.
“Tôi nào có nói mát, tôi chỉ nói mình quá hiểu rằng tình trạng của lão đại đang nguy hiểm đến mức nào thôi. Phải ở trong nước cực lạnh và bị sốt cao đột ngột, lúc ấy cũng là mạng tôi lớn, nếu không thật sự sợ rằng rất khó qua nổi.” Tam Bàn cau mày: “Chỉ trong chốc lát mà lão đại đã sốt đến bốn mươi độ rồi, còn nghiêm trọng hơn tôi khi đó!”
Thật ra, Tam Bàn nói cũng không sai, tố chất cơ thể Lệ Nam Hành có tốt hơn nữa cũng không thể vượt quá giới hạn người thường có thể chịu. Hơn nữa, anh còn liều mạng chiến đấu, có thể an toàn thoát ra đúng là đã không dễ dàng.