Lục Cẩn Phàm đút một tay vào túi quần, hơi tựa người lên vách tường cạnh cửa. Khuôn mặt đẹp trai ẩn trong bóng tối, nhưng nét lạnh lùng có một không hai của anh vẫn hiện rõ.
Hình như anh đã đứng đó nhìn cô từ rất lâu rồi.
Hạ Mộc Ngôn thoáng giật mình, bỗng nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi. Trước đó cô vốn vẫn đang chờ anh về, ai ngờ lại quá tập trung làm việc, thậm chí anh vào phòng lúc nào cũng không hay biết.
Có điều, hôm nay cô thấy Lục Cẩn Phàm mặc đồ vest chứ không phải áo phông như hôm qua, nên vô thức hỏi: “Hôm nay anh đến công ty à?”
“Ừ.” Anh vẫn đứng đó, cười nhẹ nhìn cô: “Em làm việc xong chưa?”
“Chỉ là một dự án hợp tác thôi, khi nào về Hải Thành em làm tiếp cũng được, không vội. Chỉ là vừa rồi em không ngủ được nên mở ra xem thử.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa đi ra ngoài. Khi đi đến cạnh Lục Cẩn Phàm, ban đầu cô muốn lướt qua anh luôn, nhưng rồi gắng gượng dừng bước, nhìn người đàn ông vẫn lạnh nhạt dựa vào tường, nhìn cô thật sâu kia.
“Hôm nay… sao anh về muộn vậy? Có chuyện gì sao?”
Anh khẽ nhíu đôi mày rậm tao nhã: “Lo cho anh à?”
Hạ Mộc Ngôn không hề do dự: “Em không phải là người vong ân bội nghĩa mà.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên cũng không che được vẻ kiêu ngạo lạnh lùng: “Hôm nay công ty có một sự thay đổi tạm thời. Sau khi về công ty giải quyết một số việc, buổi tối anh lại đi xã giao, vì vậy về hơi muộn.”
“Anh đi xã giao mà không nhắn tin hay gọi điện nói với em một tiếng được à?”
Hại cô bất an cả đêm, sợ anh lại xảy ra chuyện gì đó. Những hình ảnh Lục Cẩn Phàm không ăn không uống trong gian nhà gỗ ở Campuchia, phát súng trí mạng cuối cùng của Dali dành cho anh trước kia cứ liên tiếp hiện lên trong đầu cô, khiến khắp người đều nổi gai ốc. Chịu đựng cả một đêm, kết quả anh lại chỉ về công ty để đi xã giao.
Thấy Hạ Mộc Ngôn cứ im lặng chịu đựng, nhưng rõ ràng trong mắt là vẻ lo lắng cả đêm, nên lúc cô vừa đi ngang qua, Lục Cẩn Phàm lập tức đưa tay ôm eo cô lại, kéo cô vào lòng mình.
Hạ Mộc Ngôn bị tay anh kìm lại, còn anh thì bỗng đổi thành dựa vào tường, nên tư thế hai người lúc này là cô đè sát vào người anh. Cô định lùi về sau, nhưng anh lại ôm eo cô không buông, đồng thời cười nhẹ, nói: “Anh tưởng em không quan tâm nên không nói, để tránh nói ra còn bị em cãi lại mấy câu.”
Người đàn ông có bản lĩnh nắm cả quỹ đạo cuộc sống cô trong lòng bàn tay mà nay đang khoe khoang khổ nhục kế trước mặt cô sao?
Anh tưởng cô không quan tâm hả?
Đúng là cô không quan tâm đấy!
Cô chẳng thèm quan tâm!
Nhưng dù giãy giụa thế nào thì cô cũng không thể thoát ra được. Anh ôm cô, dường như rất hài lòng với vẻ mặt lúng túng của cô, cúi đầu hôn lên má cô. Hôn một cái chưa đủ, anh lại hôn thêm cái nữa, hôn đến khi Hạ Mộc Ngôn tức giận định cắn anh, thì anh mới mỉm cười, sau đó lại hôn vào mép tóc cô khi cô cúi đầu xuống. Hạ Mộc Ngôn rùng mình, ngước mắt trừng anh, “Lục Cẩn Phàm, anh…”
“Thừa nhận đi Bà Lục, em vẫn còn yêu anh, đúng không?”
Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt: “Ai muốn nói chuyện yêu hay không yêu với anh chứ? Không phải anh đã cho người sắp xếp vé máy bay cho em về Hải Thành ngày mai rồi sao? Ngày mai em sẽ về, mặc kệ anh sống hay chết ở Mỹ!”
Anh cười nhẹ: “Em về Hải Thành sớm quả thật khiến anh yên tâm hơn rất nhiều. Los Angeles của hiện tại không thích hợp với em. Nếu sau này em lại muốn đến đây, anh sẽ đích thân đưa em đến, hửm?”
Ai thèm chứ!
Hạ Mộc Ngôn lại xoay người, nhưng vẫn không thể lùi ra được. Anh cứ dựa vào tường ôm cô như thế, vẻ mặt cao ngạo tự đắc, cứ như chẳng hề tốn sức chút nào khi ôm cô vậy.
Cô vùng vẫy mấy lần, cuối cùng buộc phải ở yên trong lòng anh. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, nhìn vẻ vui mừng lại hài lòng trong mắt anh, tim cô khẽ rung động, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại, cứ để mặc anh ôm như thế một hồi lâu mới lên tiếng: “Ngày mai em nhất định phải về Hải Thành sao?”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai cô: “Sao thế? Không nỡ về hả?” “Biết rõ anh ở lại Los Angeles không an toàn, em về một mình sợ rằng cũng không thể nào yên lòng.” Tối nay chỉ mới đợi mấy tiếng không thấy anh về thôi mà cô đã ngủ không ngon rồi. Nếu sau khi về Hải Thành lại liên tục không nhận được tin tức của anh, e rằng cô cũng không thể nào yên lòng mà nghĩ cách bay lại sang đây.
Nhưng cô biết rõ, có ở lại đây cô cũng không giúp được gì, lĩnh vực của cô khác với căn cứ XI và đám Nam Hành. Vì thế, dù có ở lại thì cũng chỉ có thể được người của anh bảo vệ, không chỉ chiếm lấy người của bọn họ, mà rất có thể sẽ làm liên lụy đến anh.
Về Hải Thành quả thật là cách khiến anh yên tâm nhất, cũng là cách không liên lụy đến anh nhất.
Nhưng sau khi về rồi thì sao…