Xe tiếp tục chạy về phía trước một quãng. Cậu tài xế thấy Hạ Mộc Ngôn từ đầu đến cuối vẫn tỉnh bơ thì mỉm cười nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Bà Lục, cô không sợ sao?”
“Có mấy người ở đây, tôi sợ gì chứ?” Hạ Mộc Ngôn đáp nhẹ tênh: “Nếu các cậu không lập ra kế hoạch hoàn hảo, cũng không nắm chắc có thể đảm bảo an toàn cho tôi, thì hôm nay đã không cho tôi ra ngoài rồi, phải vậy không?”
“lo cho anh à?”
Cậu tài xế lập tức mỉm cười, nụ cười hơi ngây ngô: “Vậy cũng phải, Bà Lục yên tâm, tôi bảo đảm hôm nay sẽ để cô thuận lợi hoàn thành công việc.”
“Có hoàn thành hay không không quan trọng, chú ý an toàn là được. Nếu thật sự không được thì cứ quay về, để tránh gây thêm phiền phức cho anh ấy.” Ban đầu, Hạ Mộc Ngôn không ngờ những kẻ kia sẽ đuổi theo, nên lúc này không muốn khiến bọn họ quá hao tâm tổn trí vì chuyện công tác của mình.
“Không sao đâu, ông Lục đã sắp xếp xong cả rồi, đoạn đường này rất an toàn, ở chỗ hẹn cũng có người của chúng ta.” Nói xong, cậu tài xế liền nhanh chóng rẽ vào một ngã tư khác, chạy thẳng đến điểm hẹn.
Sau khi đến nơi, Hạ Mộc Ngôn không ngờ vị đối tác mà Lục Cẩn Phàm sắp xếp cho cô lại là người quen cũ ở Luân Đôn, có điều khi đó đối phương chỉ đi ngang qua Luân Đôn, thế nên đáng tiếc là họ chưa từng triển khai hợp tác nào cả. Kết quả, không ngờ bây giờ Hạ Mộc Ngôn lại dời Tập đoàn MN về nước, công ty này lại có nhiều dự án hợp tác với bên Mỹ và Hải Thành. Sau khi gặp được Hạ Mộc Ngôn, vị đối tác ấy liền trò chuyện với cô về những điều tiếc nuối khi ở Luân Đôn lúc trước.
Mấy tiếng sau, Hạ Mộc Ngôn không chỉ ký kết thành công mấy hợp đồng, mà còn có vài kế hoạch dự án hợp tác khác, đồng thời biến đối tác thứ ba thành đối tác trực tiếp. Đối phương còn giới thiệu bạn mình làm bên hợp tác thứ ba với cô, tóm lại là thu hoạch rất lớn, hơn nữa còn bù đắp cho sự tiếc nuối về dự án không ký được ở Luân Đôn lúc trước.
Cuối cùng, trước khi đi, mọi người đều nói chuyện vui vẻ với nhau. Lúc trở lại xe chuẩn bị đi về, Hạ Mộc Ngôn vừa lật xem dự án mới được lên kế hoạch trong tay, vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy khi ngồi nói chuyện với mấy đối tác.
Công việc tiến triển quá thuận lợi, đồng thời cũng coi như cô đã hoàn thành được tâm nguyện nhỏ ở Luân Đôn lúc trước.
Cô thật sự hoài nghi, rốt cuộc có chuyện gì mà Lục Cẩn Phàm không tính được hoặc không làm được không…
Chẳng qua là anh chỉ tiện thể nhét cho cô một đối tác, để tránh cho cô đến Los Angeles uổng công, ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra đúng ý cô như vậy.
Hạ Mộc Ngôn đang tập trung xem dự án trong tay, lúc này điện thoại di động của cậu tài xế chợt đổ chuông. Cô ngước mắt nhìn về phía ghế lái, đối phương đeo tai nghe vào, cô chỉ có thể nghe thấy cậu ta bình tĩnh và nghiêm túc đáp lại vài tiếng. Không biết bên kia nói gì, nhưng sau đó cô nhận thấy con đường mà chiếc xe đang đi đã thay đổi, chuyển hướng đi vòng qua mấy con đường xa lạ, lộ trình xa hơn lúc đến khoảng hai mươi phút, sau đó mới chạy về con đường dẫn đến khách sạn gần căn cứ XI.
Cô đoán có lẽ là xe đang bị ai đó theo dõi, nhưng thấy cậu tài xế vẫn rất bình tĩnh, thế nên lại yên tâm tiếp tục xem hồ sơ dự án trên tay.
Sau khi trở lại khách sạn, những vệ sĩ kia vẫn đi theo cô, cho đến khi cô vào phòng, vẫn có hai người ở lại trông chừng bên ngoài.
Mặc dù không có ai nói rõ cho cô biết mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, nhưng suốt quá trình ra ngoài và trở về trong hôm nay, cộng với việc những người này luôn đi theo trông chừng cô với tư thế sẵn sàng đón địch, cô cũng có thể nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ này.
Sau khi vào phòng, Hạ Mộc Ngôn không trở ra nữa. Chỉ là mãi đến khi trời tối, Lục Cẩn Phàm vẫn biệt tăm.
Cô tắm rửa sạch sẽ, đi qua đi lại vài vòng trong phòng, không dùng máy sấy tóc mà để tóc khô tự nhiên. Đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm mà Lục Cẩn Phàm vẫn chưa về.
Căn phòng này rất rộng, Hạ Mộc Ngôn thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ, sau đó mở cửa sổ sát đất đi ra ban công nhìn ra ngoài. Xung quanh bãi cỏ bên ngoài khách sạn đều được soi sáng, cả khách sạn vô cùng xa hoa và sáng sủa. Vì nơi đây nằm ở vùng ngoại ô, nên phía trước không có nhiều nhà cao tầng, từ trên nhìn xuống là bãi cỏ và đường quốc lộ, cũng có thể trông thấy ánh đèn thành phố Los Angeles ở phía xa.
Nỗi lo âu và sự nôn nóng quen thuộc nào đó bắt đầu quấy nhiễu cô, giống như khi Lục Cẩn Phàm mất tích ở Campuchia vào ba năm trước.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao Lục Cẩn Phàm lại yêu cầu cô không được rời khỏi sự bảo vệ của vệ sĩ được anh phái tới, hoặc phải luôn ở trước mặt anh, không được rời khỏi tầm mắt anh. Đó là vì ở nơi này, trong tình huống này, chỉ khi được nhìn thấy người mà mình quan tâm nhất ở trước mặt thì mới có thể yên tâm được thôi.
Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài ban công một lát, mãi vẫn không thấy Lục Cẩn Phàm về, bèn quay người đi vào trong.
Cô không ngủ được, nên lấy dự án hợp tác lúc sáng đi vào phòng sách, định sẽ hoàn thành việc này trước sáng mai.
Đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm, trong phòng sách vẫn sáng đèn.
Hạ Mộc Ngôn đã xem đến mấy trang dự án cuối cùng, lúc quay đầu định đứng dậy rót nước cho mình, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao to đẹp trai đang đứng trong bóng tối ở trước cửa.