Ẩn chứa trong ánh mắt đẹp của Triệu Hiểu Vy là sự biến hoá khôn lường, mang vẻ quỷ quyệt đa đoan. Cô bắt đầu kể lại câu chuyện cũ đó cho Tô Dư Hinh nghe.

       -  Trước đây Lăng Hạo Vũ đã từng yêu một người vô cùng sâu đậm, họ khi ấy đã có một khoảng thời gian hạnh phúc. Cho đến cái ngày tôi trở về bên cạnh anh ấy và đoạt đi tất cả mọi thứ từ cô ta.

     -  Từ đó tôi đường hoàng trở thành vị hôn thê của Vũ, chúng tôi đã đính hôn. Khoảnh khắc ấy tôi đã từng hạnh phúc biết bao, bồi hồi xao xuyến, vui mừng khôn xiết nhưng đáng tiếc tất cả những cảm xúc đẹp đẽ đó của tôi lại bị cô ta hoàn toàn phá huỷ.

    Triệu Hiểu Vy với nụ cười nham hiểm, dường như cô là người rất giỏi tạo ra nỗi sợ để ám ảnh tâm lí người khác.

     -  À à, sự kiện tiếp theo còn thú vị hơn nữa đấy, cô có muốn biết điều gì đã xảy ra ngay sau đó không?

      Tô Dư Hinh nghe tới đây thì vô cùng bất ngờ, lúc này cô ấy mới biết rằng, hoá ra trong quá khứ Lăng Hạo Vũ đã từng có một mối tình sâu đậm. Qua những lời đay nghiến của Triệu Hiểu Vy, Tô Dư Hinh cảm giác nổi hết da gà, càng khiến bản thân trở nên bất an, lo sợ.

      -  Cô ta đã tự nhận thức được bản thân mình chỉ là một đứa nghèo hèn, bần tiện, giữa cô ta và Lăng Hạo Vũ có sự khác biệt quá lớn, không thể nào tương xứng. Cuối cùng là phải từ bỏ anh ấy, thậm chí còn nhận lấy một cái chết tan xương nát thịt, đầy máu và nước mắt.

      Ngay tại khoảnh khắc này, đối mặt với Triệu Hiểu Vy, Tô Dư Hinh vô cùng run sợ khiến cô ấy phải giật mình thảng thốt kêu lên.

      -  Tại sao cô ấy chết? Lẽ nào cô... chính cô đã giết cô ấy đúng không?

       Điệu cười của Triệu Hiểu Vy vang lên đầy thoả mãn. Cô lấy tay che đi khoé môi yêu kiều còn đang mỉm cười thâm độc. Đôi mắt phượng sắc xảo trừng lên dữ tợn, cùng đó là những lời cay độc càng làm cho đối phương khiếp đảm giật mình.

- Nếu như vậy thì đã sao?

      - Hahaaha, cô nói xem? Là do cô ta ngu ngốc hay là do tôi độc ác đây? Bởi vậy phải biết rằng bất kể kẻ nào dám tranh giành những gì vốn thuộc về tôi đều sẽ có một kết cục bi thảm. Loại người như cô ta thật xứng đáng nhận lấy cái chết!

- Vậy là chính cô! Chính cô đã giết cô ấy thật rồi! Triệu Hiểu Vy, sao cô có thể độc ác tới vậy?

      Nơi đáy mắt của Triệu Hiểu Vy dâng lên một cỗ căm giận, bàn tay túm lấy tóc của Tô Dư Hinh giật ra phía sau mỗi lúc một thô bạo hơn làm cho cô ấy đau đớn phải cắn răng chịu đựng dày vò.

- Ồ, nhìn kĩ thì cô và cô ta đúng là có điểm gì đó giống nhau thật đấy. Bảo sao anh Vũ lại yêu thích cô đến vậy, hoá ra cô sở dĩ cũng chỉ là  kẻ thay thế cho Trang Viên Nhiên mà thôi. Các người đều là một lũ cặn bã, hạ đẳng như nhau!

     -  Tô Dư Hinh à! Tô Dư Hinh, tôi sở dĩ đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại không hề biết trân trọng vậy thì chỉ có thể bị trừng phạt mà thôi.

      -  Cô... cô muốn làm gì? Buông tôi ra... buông ra!!! - Tô Dư Hinh kêu gào thảm thiết, chân tay giãy giụa chỉ muốn thoát khỏi đống xiềng xích đáng sợ này, bộ dạng yếu đuối tới mức đáng thương,

- Giống như cái chết của cô ta, Tôi thật muốn giết chết cô rồi đem xác cho loài dã thú gặm cắn tan nát. Nhưng thay vì để cô chết đi vô nghĩa như vậy thì tôi còn muốn một thứ khác vĩnh viễn biến mất hơn.

- Cô...muốn... muốn giết tôi? Không thể nào...Triệu Hiểu Vy! Tôi nhất định sẽ để cho Hạo Vũ thấy được cô hiểm độc cỡ nào, tội ác của cô quả thật khủng khiếp! Cô là kẻ sát nhân! Là người mà không bằng cầm thú!

        Nhận ra được ý định hiểm ác của Triệu Hiểu Vy, Tô Dư Hinh kinh hãi, ra sức kêu gào trong vô vọng. Những gì cô ấy thốt ra đều khiến Triệu Hiểu Vy càng giận dữ và trở nên hung bạo hơn, lập tức giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Tô Dư Hinh.

- Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Hạng người thấp hèn như cô mà dám giễu võ giương oai ở trước mặt tôi sao?

        - Cô nghĩ...nếu có thể trừ khử tất cả những người bên cạnh anh ấy thì mọi chuyện sẽ như ý muốn của cô ư? Thật sai lầm...Điều đó chỉ càng khiến Hạo Vũ hận cô suốt đời này mà thôi.

      Tô Dư Hinh trong giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn gắng gượng bày ra vẻ kiên cường ít ỏi của bản thân để chống trả tất cả những điều tồi tệ nhất sắp đến với mình. Triệu Hiểu Vy giận tím mặt, càng nhìn điệu bộ này của cô ấy, cô lại cảm thấy gai mắt vô cùng.

     -  Con đàn bà không biết tốt xấu, Cô còn dám thách thức tôi? Triệu Hiểu Vy này trước giờ chưa từng làm việc gì ác độc mà lại cảm thấy hổ thẹn lương tâm! Nếu anh ấy biết thì đã sao? Khi ấy mọi thứ đã quá muộn rồi!

        

         Không thể chần chừ hơn, Triệu Hiểu Vy ngay lập tức sai đám vệ sĩ đang đứng ở phía sau mang tới một ly nước, tưởng chừng như nó vô hại nhưng bên trong đã bỏ vào sẵn một lượng thuốc Misoprostol*. Cô thô bạo nắm tóc của Tô Dư Hinh, đem thuốc kề sát vào miệng cô ấy, ép buộc và dồn cô ấy tới bước đường cùng, không chừa đường lui.

(Misoprostol*: một loại thuốc dùng để phá thai, khiến thai nhi ngừng phát triển, dẫn tới sảy thai )

  

     -    Không...Triệu Hiểu Vy... là cô ép tôi... đó là thuốc độc ư? Không thể nào... Tôi không uống... không uống!!! -  Tô Dư Hinh cố gắng giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, cùng đó là những tiếng khóc và gào thét vô cùng bi thương, tưởng chừng trước mắt cô ấy hoàn toàn đã rơi vào cảnh bế tắc và tuyệt vọng.

    -  Ha, Cô nghĩ cô còn có quyền được lựa chọn sao?

    -  Mau uống! uống ngay lập tức cho tôi! Đứa trẻ đó không được phép tồn tại. Có trách thì trách nó là con của cô và Lăng Hạo Vũ.

      - Không... không thể nào... cô không được phép làm hại con tôi! Cô không được phép! -  Tô Dư Hinh lắc đầu lia lịa, miệng nói lắp bắp vì quá kinh hãi. Hoá ra mục đích thật sự của Triệu Hiểu Vy không phải là trừ khử cô ấy mà chính là giết chết đứa con trong bụng của cô ấy. Thật sự nghiệt ngã làm sao!

- Nhanh lên! Thứ nghiệt chủng này vĩnh viễn phải biến mất! Ngay lập tức giết chết nó cho tôi!

        Triệu Hiểu Vy quát lớn, cô không thể nào tiếp tục kiên nhẫn được nữa. Ngay tức khắc, cô tàn ác bóp cằm của Tô Dư Hinh rồi đem ly thuốc đổ thẳng vào khoang miệng của cô ấy đang cố gắng mím chặt môi, nhất quyết không nuốt xuống.

         Tô Dư Hinh dùng hết sức lực giãy giụa để thoát khỏi hiểm nguy, cuối cùng cô ấy cũng đã may mắn thành công hất mạnh ly nước trên tay  Triệu Hiểu Vy, đập thẳng vào tường vỡ nát tan tành thành nhiều mảnh. Những mảnh thuỷ tinh rơi xuống đất, thuốc cũng vì vậy mà chảy lênh láng trên khắp mặt sàn lạnh lẽo.

           Triệu Hiểu Vy dùng ánh mắt giận dữ nhìn đống thuỷ tinh vỡ vụn nằm dưới đất rồi lạnh lùng nhìn xuống lòng bàn tay mình, bất chợt xuất hiện một vết thương khá sâu vì vô tình bị mảnh thuỷ tinh cứa vào, cùng với đó là dòng máu đỏ thẫm đang chậm rãi lăn xuống.

          Trì Cảnh Du sở dĩ đã đứng ở bên cạnh quan sát toàn bộ diễn biến giữa hai người họ ngay từ lúc ban đầu. Chỉ là anh ta ngồi ở một góc để chống lưng cho Triệu Hiểu Vy, tuỳ ý để cô thao túng mọi việc. Vì vậy, ngay khi trông thấy cảnh này, anh liền tức tốc đi thẳng về phía Triệu Hiểu Vy, nhanh chóng cầm lấy tay cô xem thật kĩ vết thương.

-  Vy Vy, em lại để mình bị thương nữa rồi, không sao chứ?

          -   Anh đã nói, đừng quá kích động. Cứ để anh sai đám người kia xử lí gọn gàng mọi thứ thì đâu có thành ra như vậy. Cô ta không đáng để em phải tự tay làm việc này.

Nhìn gương mặt lạnh tanh của Triệu Hiểu Vy không một chút phản ứng khi bị tổn thương, điều này càng làm Trì Cảnh Du cảm thấy lo lắng.

       Sau khi Trì Cảnh Du dùng băng gạc, nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho Triệu Hiểu Vy thì liền quay qua Tô Dư Hinh ghim chặt ánh mắt sắc lạnh vào gương mặt tái nhợt của cô ấy cảnh cáo.

      -   Tô Dư Hinh, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều là do cô tự mình chuốc lấy. Tôi thành thật khuyên cô nên sớm từ bỏ trước khi quá muộn. Bởi vì thứ đã định sẵn thuộc về Hiểu Vy cô chắc chắn sẽ không bao giờ có được.

Tô Dư Hinh bị vẻ nguy hiểm đáng sợ của Trì Cảnh Du lấn át, tiếng nói phát ra uy quyền cao ngạo càng khiến tâm can yếu đuối của cô ấy run rẩy.

         -  Chỉ cần các người không đụng tới đứa trẻ...các người...muốn tôi làm gì cũng được...

        -  Nếu đã biết trước, cô không thể bảo vệ được sinh mệnh của đứa trẻ này, vậy thì tại sao còn cố chấp? Hiểu Vy đã cho cô cơ hội, nếu ngay lúc đó buông xuôi, cao chạy xa bay thì cô và nó đã an toàn rồi sống một đời ấm no sung túc.

        -  Coi như tôi cầu xin các người, xin các người đừng làm hại con tôi! Các người có hành hạ hay dày vò tôi thế nào tôi cũng có thể chịu đựng tất cả, nhưng đứa trẻ không hề có tội. Xin các người hãy tha cho nó! -  Tô Dư Hinh khóc lóc van cầu, hiện tại cô không nghĩ gì hơn ngoài sự an nguy của đứa con trong bụng. Nếu mất đi đứa con, cô ấy thật sự sẽ đau khổ đến chết mất.

        - Đã quá muộn! Cô đã không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần là kẻ nào dám làm tổn thương Hiểu Vy, tôi nhất định sẽ không dung tha.

        Trì Cảnh Du với dáng vẻ vô tình không thèm liếc mắt qua vẻ mặt tuyệt vọng thê lương của Tô Dư Hinh đến một cái, anh lập tức ra hiệu cho đám vệ sĩ ở phía sau chuẩn bị vào việc.

         Con người anh trước giờ không hề độ lượng, người khác muốn anh thương cảm lại càng không. Ngoại trừ Triệu Hiểu Vy và những người thân thuộc thì sẽ không có loại ân huệ này.

       -   Xử lí mọi sự cho ổn thoả. Nếu không xong thì biết hậu quả rồi đấy.

       -  Vâng, thưa cậu chủ.

       -   Đi thôi, Vy Vy.

       Những người vệ sĩ cúi đầu kính cẩn chào Trì Cảnh Du, anh dắt tay Triệu Hiểu Vy theo sau rời khỏi nơi đây mặc cho những tiếng gào thét chói tai của Tô Dư Hinh đang không ngừng quấy nhiễu.

       Đám người của Trì Cảnh Du nhận lệnh thì liền hành động, họ nhanh chóng áp chế Tô Dư Hinh, bắt cô ấy một lần nữa uống thuốc phá bỏ cái thai cho bằng được.

- Không! Các người không thể làm như vậy, đừng có qua đây! Tôi cấm các người! Các người không được phép làm hại con tôi! Không được!!!

        Triệu Hiểu Vy tỏ rõ khó chịu, cô bực dọc muốn phát điên, lập tức quay phắt người lại rồi quát to một câu khiến Tô Dư Hinh chết lặng, mất hết hy vọng.

- Nếu có trách thì hãy tự trách mình quá ngu muội, những gì cô phải trả giá chính là sự trừng phạt cho việc cô dám cướp đi Lăng Hạo Vũ. Anh ấy vĩnh viễn là của tôi! Chỉ có thể là của tôi mà thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play