Những gì mà Tô Dư Hinh nói, Lăng Hạo Vũ chỉ biết câm lặng. Sở dĩ anh vẫn luôn nhìn cô ấy như Trang Viên Nhiên chứ không phải là Tô Dư Hinh nữa rồi. Trong suốt 3 năm ở bên cạnh cô ấy, anh vẫn không thể nhận ra được rằng mình đã thật sự coi cô ấy như người thế thân, chỉ để xoa dịu đi giá lạnh trong trái tim đơn độc của mình.

Tô Dư Hinh sầu khổ não nề, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà trở nên sưng húp, cô hiện tại còn sống nhưng tâm dường như đã chết hoàn toàn.  Cuộc đời bế tắc, một màu tối đen mịt mờ phủ đầy giông bão.

         Tô Dư Hinh vùng vằng thoát khỏi vòng tay Lăng Hạo Vũ rồi điên loạn tìm tới bờ tường, sau đó liên tục tự đập thật mạnh đầu mình vào tường đến mức chảy máu thương tâm.

       Lăng Hạo Vũ nhận ra ý định dại dột của cô ấy, anh hoảng hốt ngăn cản Tô Dư Hinh lại, lập tức ôm lấy cô ấy, kéo ra xa.

       -  Dư Hinh dừng lại đi! Đừng tự khiến bản thân tổn thương thêm nữa!

       -  Anh buông em ra! Đứa trẻ đã mất rồi em không còn thiết sống nữa! Em muốn chết! Hãy để em chết!!!

        -  Không!!! Em không được làm điều dại dột, không được phép! - Lăng Hạo Vũ kinh sợ, gầm lên ngăn cản.

        -  Lăng Hạo Vũ! Anh thì có tư cách gì để ngăn cản em chết? Mau buông em ra! Đến người anh yêu còn không thể bảo vệ được thì em cũng chỉ có thể nhận lấy một kết cục giống cô ấy mà thôi. Như vậy tốt nhất là để em chết cho nhanh.

      Tô Dư Hinh vùng vằng gào thét dữ dội, Lăng Hạo Vũ biết cô ấy hiện tại đang ở tận cùng tuyệt vọng, anh áy náy vì không thể bảo vệ chu toàn cho cô ấy. Chỉ biết níu giữ cô, ôm chặt bên mình như muốn bù đắp hết thảy những thiếu sót đã qua.

- Dư Hinh... anh xin lỗi! thực sự xin lỗi em. Sau này, anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ sở nữa. Tất cả là lỗi của anh, là do anh làm chưa tốt, không thể bảo vệ em và con chu toàn. Nhưng tương lai sẽ khác vì thế xin em đừng như vậy nữa có được không?

- Không! Chỉ cần Triệu Hiểu Vy còn tồn tại, em chắc chắn sẽ không được sống yên ổn, cô ta thể nào cũng không từ bỏ ý định để hãm hại và dày vò em tới chết! Vậy thì thà chết đi còn hơn!

- Anh sẽ không để Hiểu Vy tổn thương em! nhất định sẽ không để cô ấy đụng vào em thêm bất kể lần nào nữa. Dư Hinh à, đừng sợ hãi có anh ở đây rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

        Dường như nỗi sợ trong Tô Dư Hinh là quá lớn, sự tàn bạo của Triệu Hiểu Vy đã khiến cô ấy ám ảnh tới mức cuộc sống bấy giờ chỉ toàn là nơm nớp lo sợ, canh cánh cảm giác nguy hiểm rình rập. Cô ấy ôm Lăng Hạo Vũ thật chặt, vùi mặt vào vòm ngực rộng của anh, một lần nữa khóc nấc lên.

- Huhu... em phải làm sao mới tốt đây? Phải làm sao mới có thể ở bên anh sống những

tháng ngày yên ấm đây? Em đã luôn nghĩ về tương lai của hai ta, luôn mong ước rằng ngày ngày cùng anh dựng xây tổ ấm. Nếu anh chưa đủ yêu em thì em vẫn có thể từ từ vun vén hạnh phúc lớn dần. Nhưng cuối cùng đời không như mơ, dù chỉ là một điều ước nhỏ nhoi và đơn thuần nhưng cớ sao lại khó nắm bắt và xa vời tới vậy?

Lăng Hạo Vũ nhìn người phụ nữ đáng thương đang run rẩy trong lòng, anh cảm thấy vô cùng tội nghiệp cô ấy. Chỉ biết rằng mọi chuyện khủng khiếp mà Triệu Hiểu Vy đã gây ra khiến anh hoang mang cực độ. Tuy đã biết Triệu Hiểu Vy trước giờ là người toan tính và hiểm độc, Những nghịch lí của cô khiến anh vốn dĩ không thể nào chấp nhận được. Vậy mà cớ sao Lăng Hạo Vũ lại luôn dung tha và muốn bỏ qua mọi tội ác của cô, dù cho cô có tước đoạt hạnh phúc của anh đi chăng nữa?

Sau cùng, Lăng Hạo Vũ phải làm gì thì Triệu Hiểu Vy mới có thể triệt để từ bỏ đây? Trừng phạt cô sao? Liệu anh có thật sự muốn nhìn cô phải chịu tổn thương?

"Dẫu biết con người em tham vọng nhưng tôi lại không nỡ tàn nhẫn vùi dập. Em muốn tôi phải làm sao thì mới chịu dừng lại sự tàn ác của mình đây, Hiểu Vy? "

————————-

Bên ngoài cửa sổ, sương mù giăng lối bầu trời xám xịt, tuyết rơi ngày một dày, bao phủ khắp nơi toàn bộ là một màu trắng xoá nhạt nhoà. Triệu Hiểu Vy nhìn ra ngoài, cô dựa bên cửa kính nói chuyện điện thoại, từ đầu dây bên kia, giọng nói đanh thép của Lăng phu nhân truyền đến, nghe qua có thể thấy bà đang tức giận, câu từ đay nghiến.

- Đáng lẽ con không nên nương tay với loại người như cô ta.

- Cô ta sảy thai sở dĩ đối với con đã là một chuyện tốt rồi thưa mẹ.

- Ta không hiểu con đang nghĩ gì, nếu cô ta tồn tại một ngày thì vị trí vốn thuộc về con càng dễ bị lung lay. Ta đã tính sẵn từng đường đi nước bước, cô ta mà chết thì tất cả mọi thứ liền coi như êm thấm. Ta nói con đó, Có mỗi việc này làm cũng không xong!

      Lăng phu nhân bắt đầu trách móc, bà thực sự muốn Tô Dư Hinh vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời của con trai mình. Nhưng Triệu Hiểu Vy lại khiến bà thất vọng vì không làm đúng theo như mưu tính trước đó.

        Triệu Hiểu Vy nhanh chóng nói vài câu êm tai để Lăng phu nhân nguôi giận. Sở dĩ cô không muốn tự chuốc hoạ vào thân. Dù có ác độc cũng không thể khiến mình trở thành tội phạm trong mắt Lăng Hạo Vũ. Nỗi hận trong anh đối với cô tuyệt đối không thể nào được lớn hơn nữa.

- Mẹ bớt giận, nếu giết chết cô ta anh Vũ mà biết được, chắc chắn sẽ nổi điên lên mất. Con khi ấy sẽ càng bị anh ấy ghét bỏ hơn.

- Ghét bỏ con? Dù cho nó có yêu hay ghét thì cũng buộc phải chấp nhận. Số mệnh đã định sẵn, ta xem nó còn muốn trốn chạy tới khi nào.

- Hừ! Tiện nhân này đúng là sao chổi! Không trừ khử cô ta ngay, e rằng thế nào cũng có hậu hoạ.

- Tô Dư Hinh sau khi mất đi đứa con, cô ta vốn dĩ đã chẳng còn gì nữa rồi. Sau này cô ta muốn có con lại cũng khó. Mẹ à, cô ta rồi cũng phải đồng ý với điều kiện của con, sớm ngày từ bỏ thôi.

- Con gái, Con nghĩ cô ta có thể dễ dàng buông tha Hạo Vũ vậy sao? Tự tin thật đấy! - Lăng phu nhân có vài phần hoài nghi, theo cảm nhận của bà dường như cô không có đủ dã tâm để làm được việc này.

- Chỉ là con luôn nghe lời mẹ nuôi dạy bảo, Nếu cô ta còn ngang ngược thì đương nhiên con sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn để ép buộc cho đến khi Tô Dư Hinh chịu tỉnh ngộ mới thôi.

- Thôi được rồi, nếu có gì bất ổn thì nhớ tìm tới ta, ta sẽ thay con xử lí gọn ghẽ chuyện này.

- Vâng, con biết rồi mẹ.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hiểu Vy tiếp tục gọi tới một dãy số lạ. Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, cô liền hỏi chuyện.

- Cô ta vẫn chưa làm điều gì ngu ngốc chứ?

-  Vài ngày trước tâm trạng cô ấy bất ổn nhưng giờ thì đã chịu ngoan ngoãn bồi dưỡng sức khoẻ rồi.

- Đánh lạc hướng đám vệ sĩ mà Vũ sai tới canh phòng cô ta đi. Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.

- Tôi biết rồi, thưa cô chủ.

——————————-



- Cô tới đây làm gì? Tước đoạt đi mạng sống của đứa trẻ vô tội giờ còn muốn giết tôi nữa sao? Nếu thích thì cứ giết đi! Dù sao tôi cũng đang muốn chết mà không được chết đây.

Khi nhìn thấy Triệu Hiểu Vy bất thình lình xuất hiện đi vào trong phòng bệnh của mình, Tô Dư Hinh tuy tỏ ra cứng rắn nhắc tới cái chết nhưng trong tâm thì vẫn luôn run rẩy sợ hãi.

Triệu Hiểu Vy nhìn cô ấy giả bộ kiên cường thì lại càng cảm thấy nực cười, cứ vậy ra sức chế giễu và khiêu khích cô ấy.

- Tôi tới để xem cô đã suy nghĩ thông suốt chưa? Nhưng cỏ vẻ vẫn còn cố chấp lắm.

- Cô muốn chết thì cứ thử xem! Nếu được xem cảnh máu chảy đầu rơi thì có lẽ sẽ càng mãn nhãn hơn đấy. Sao? có muốn thử không?

-   Vậy thì cô mau giết tôi đi! - Tô Dư Hinh với gương mặt vô cảm, cô ấy tỏ ra bất cần đời, nhưng dường như lại không hề biết rằng bản thân đã thật sự chọc phải một con sói dữ.

Triệu Hiểu Vy coi như Tô Dư Hinh hôm nay ăn phải gan hùm, vậy thì cô càng muốn xem cô ấy bản lĩnh tới đâu.

        -   Được! Vậy thì như ý nguyện của cô! Tôi xem cô còn cứng miệng được đến khi nào! Chưa có chuyện gì mà Triệu Hiểu Vy này không dám làm. Tô Dư Hinh, cô Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Triệu Hiểu Vy dữ dằn, lập tức tiến tới, hai bàn tay dùng sức bóp chặt cổ Tô Dư Hinh khiến cô ấy nghẹt thở, gắng gượng vùng vẫy thoát khỏi tử thần.

       -  Tôi giết chết cô! Giết chết cô!

Vài phút trước Tô Dư Hinh đã không còn thiết sống với tâm thế sẵn sàng nhận lấy cái chết. Vậy mà cho đến khi cái chết cận kề ngay trước mặt thì lại kinh hãi cái chết mà lưu luyến sự sống.

Không! Tô Dư Hinh sợ rồi! Cô không muốn chết, cô không có can đảm để chết và dù cho có tuyệt vọng đến mấy cũng không thể chết một cách lãng xẹt như vậy được.

       -  ư...không! Dừ...ng... lại... buông... ra!

Khát vọng sống dường như đã vực dậy ý chí của Tô Dư Hinh. Nhìn cô ấy bắt đầu giãy giụa, phản kháng kịch liệt hơn, gương mặt tái mét, khóc lóc vì quá kinh sợ, Triệu Hiểu Vy bấy giờ mới chịu buông tay, Tô Dư Hinh lúc này mới hổn hển thở gấp.

- Vậy mà nói muốn được chết! Nhìn xem cô đã sợ hãi tới mức này rồi thì đi xuống địa ngục kiểu gì đây?

      -  Hừ, Đúng là loại người tham sống sợ chết! Giờ cô còn muốn chết nữa không hả? Chỉ mạnh miệng là giỏi!

Triệu Hiểu Vy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Tô Dư Hinh. Sự kiêu ngạo của cô vẫn luôn khiến đối phương phải cảm thấy áp lực.

      -  Nếu vẫn còn muốn sống yên ổn thì từ bỏ Lăng Hạo Vũ đi. Cô đã chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Một lần nữa, Triệu Hiểu Vy tiếp tục dùng tiền để xử lí chuyện này, cô đặt tờ chi phiếu vào trong tay Tô Dư Hinh rồi cao ngạo nói.

- Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, cầm tiền này cao chạy xa bay tới một nơi nào đó rồi sống một cuộc đời trọn vẹn. Hãy tìm lấy thứ thuộc về cô, Duyên mệnh giữa cô và Lăng Hạo Vũ chỉ có thể kết thúc như vậy mà thôi.

- Nếu tôi không rời xa Hạo Vũ thì cô vẫn sẽ tiếp tục quấy nhiễu và phá hoại cuộc sống của tôi và anh ấy đúng chứ? - Tô Dư Hinh lạnh nhạt hỏi.

- Đúng!

       -   Tôi sẽ không từ thủ đoạn và có rất nhiều cách để khiến cô phải sống khổ sở. Cô còn muốn trông chờ vào sự bảo hộ từ Lăng Hạo Vũ sao? Nhìn kết quả thì biết, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

       Tô Dư Hinh phẫn nộ trước những gì Triệu Hiểu Vy ngạo mạn nói ra, cô ấy đã không thể nhẫn nhịn thêm liền quát thẳng vào mặt Triệu Hiểu Vy một trận.

        -  Triệu Hiểu Vy! Cô đúng là đồ độc ác! Cô nghĩ sau khi tôi từ bỏ Hạo Vũ thì anh ấy sẽ chấp nhận tất cả những tội ác khủng khiếp mà cô đã gây ra sao? Cô nghĩ anh ấy sẽ còn có thể yêu cô ư? Cô thật điên rồ!

       Triệu Hiểu Vy nghe được những lời này cũng cảm thấy tức giận không kém. Tô Dư Hinh sở dĩ chẳng biết gì về cô, cô ấy cũng không có tư cách mắng cô như vậy.

        -   Chuyện giữa tôi và Lăng Hạo Vũ từ khi nào đến lượt loại người như cô phán xét? Dù có ra sao thì cô vĩnh viễn cũng không thể có được anh ấy, vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí của tôi.

        Ánh mắt Tô Dư Hinh lúc này sót lại chỉ còn là những tuyệt vọng không hơn. Sự thật là cô ấy chẳng có điểm gì có thể sánh với Triệu Hiểu Vy. Dù có ở bên cạnh Lăng Hạo Vũ, một người phụ nữ không có bản lĩnh như cô ấy sao có thể xứng với một người đàn ông ưu tú như anh đây?

         Càng nghĩ càng thấy chạnh lòng, cô ấy sớm đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Tô Dư Hinh cuối cùng cũng đưa ra được quyết định cho riêng mình. Cô không muốn chết nhưng cũng không muốn sống một cuộc đời chỉ toàn nhận lấy đau thương.

- Được! Tôi sẽ từ bỏ Lăng Hạo Vũ và rời xa anh ấy như ý muốn của cô.

—————————————

Hello mọi người lại là mình đây, có lẽ mình đã delay việc đăng truyện quá lâu làm mọi người phải chờ đợi và giục truyện. Vì lỡ xoá nhầm bản thảo nên mình phải viết lại chương 60,61  😢 mình rất xin lỗi vì sự cố này. Mong mọi người thứ tha cho sự sơ suất của mình, vài ngày nữa mình sẽ ra bù chương 61, vì tuần trước đã không ra đủ chương. Xin cảm ơn mọi người đã nhiệt tình đón đọc "Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play