Nghe vậy, Lâm Ngộ An theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm,
vẻ mặt vô tội nhìn Bùi Yến Chu: "Còn nữa không ạ?"
Hô hấp của Bùi Yến Chu nặng lên, nhìn thấy con mắt trong suốt
không một tia dị dạng cảu thiếu niên, hắn chỉ có thể cười
khổ: "Hết rồi."
Lâm Ngộ An không cảm thấy có gì là không đúng cả, chỉ cảm
thấy nho thật ngọt, ăn thật sướng miệng, bất tri bất giác lại
ăn thêm quả nữa. Bùi Yến Chu chỉ có thể chậm rãi nhìn sang
chỗ khác, đưa mặt nhìn tivi.
Lúc này, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, tình cảm nam nữ thật ngọt ngào. Bùi Yến Chu chỉ tùy ý lướt qua, không
nghĩ tới một lúc sau nam chính liền chủ động kéo nữ chính
vào một căn phòng tối, ngay sau đó BGM liền vang lên.
Tâm lý Bùi Yến Chu nhảy lên, quả nhiên thấy một tay nam chính ôm nữ chính, tay kia chống lên tường, chậm rãi cúi đầu, một bộ
thâm tình mà hôn nữ chính trong lồng ngực. Bùi Yến Chu nhắm
mắt lại nhưng cố tình, bộ phim này quay thật lớn mật, tiếng
hít thở gấp gáp của nam nữ chính, tiếng nước lúc thân mật
cùng với âm thanh bàn tay xẹt qua vải vóc, trong căn phòng yên
tĩnh lại bị phóng đại lên vô số lần.
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi. Hắn theo bản năng nhìn về phía Lâm Ngộ An, chỉ thấy mặc dù bên tai cậu có chút hồng hồng, động
tác ăn nho cũng chậm lại, nhưng đôi mắt mèo sáng lấp lánh vẫn
nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt. Bùi Yến Chu hơi dừng
lại, có chút bất đắc dĩ cười nhẹ. Đúng là vẫn còn nhỏ mà.
Không hiểu sao mà Lâm Ngộ An cũng quan sát hành động của Bùi
Yến Chu, ngón tay mất tự nhiên xoa tóc, nỗ lực dùng nói che
kín bên tai đỏ chót của mình.
Trong vòng một tiếng, nam nữ chính đã hôn ba bốn lần, Bùi Yến
Chu không nhịn nổi nữa, cuối cùng đợi đến lúc tập phim kết
lúc, hắn nhìn về phía Lâm Ngộ An, nói: "Cũng muộn rồi, cậu
nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lâm Ngộ An cũng bị mấy lần hôn liên tiếp kia làm lúng túng cực kỳ, nghe vậy liền hoảng loạn, gật đầu.
Gian phòng ở lầu hai đã được quản gia dọn dẹp xong, Bùi Yến
Chu dẫn cậu đi lên, đẩy cửa vào: "Phòng vừa dọn dẹp xong, cậu
xem có chỗ nào không thích không?"
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ, đồ dùng trên giường nhìn qua cũng còn mới, nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu
lắc đầu, làm gì còn có chõ nào không thích đây?
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ sạch sẽ, trên
giường đồ dùng nhìn qua cũng là tiệm mới, nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ.
Hắn lắc lắc đầu, nơi nào còn có cái gì không địa phương thích hợp?
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng "được", Bùi Yến Chu vẫn
chưa yên tâm, trước khi đi ra, hắn ngồi trên ghế salon chú ý động tĩnh trong phòng tắm.
Sau đó không lâu, thư ký Lý tới đây, đưa quần áo cho Bùi Yến Chu rồi ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
Cửa lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Lâm Ngộ An nhìn nhìn, thấy
không có ai, liền cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy có một cái túi ở trên ghế trước cửa. Cậu cầm lấy, mở túi ra thấy bên trong
có hai bộ quần áo, một bộ là đồ ngủ bình thường chỉ là
nhìn có chút lớn, bộ khác lại là áo sơ mi cùng quần bò,
tương đối thường quy. Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, cậu là đang lo lắng không có đồ để sáng mai mặc.
Chỉ là.. Cậu nhìn bộ đồ ngủ phía dưới, Bùi tiên sinh mua quần áo cho em họ cũng thật có tâm? Đến đồ nhỏ cũng có?
Đầu tiên, Lâm Ngộ An thay áo ngủ, đúng như cậu nghĩ, lớn hơn
rất nhiều. Cổ áo hơi mở rộng, xương quai xanh lộ ra một nửa.
Lâm Ngộ An rất thích đồ ngủ rộng rãi kiểu này nhưng đây lại
là đồ của người khác.. Lâm Ngộ An cầm lấy cổ áo kéo về sau,
che đi xương quai xanh đang bị lộ ra, rồi nhìn vào gương một
chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi ra cửa, tay vẫn không ngừng lôi kéo cổ áo, cậu vừa đi
xuống cầu thang vừa không nhịn được nói: "Bùi tiên sinh, em hộ
của ngài hình như cũng hơi lớn.."
Dưới lầu, thư ký Lý vẫn đang nói gì đó, nghe thấy động tĩnh
liền nhìn lên cầu thang, nghe thế hơi sững sờ, theo bản năng
nhìn Bùi Yến Chu một chút.
Thư ký Lý bị ánh mắt kia làm cho sững sờ, có chút dở khóc
dở cười: "Cậu yên tâm, chúng ta là công dân tốt luôn tuân thủ
pháp luật, những việc như thế, đồng chí cảnh sát sẽ xử lý
công bằng."
Lâm Ngộ An hơi ngượng ngùng cười. Cũng không phải là do cậu quan tâm Tưởng Văn Húc, chỉ vì một ngời đê tiện như vậy cũng không
đáng để Bùi tiên sinh làm ra hành vi phạm pháp.
Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh, thần sắc bình tĩnh. Thư ký Lý cũng không nói sai, bọn họ luôn tuân thủ luật pháp, việc như thế..
chẳng qua chỉ là bẻ gãy hai cánh tay của Tưởng Văn Húc mà
thôi.
Số lượng Omega rất ít cùng với thể chất yếu ớt không giống
với Alpha và Beta, vì thế Quốc gia vẫn luôn bảo vệ chặt chẽ
quyền lợi của Omega. Bùi Yến Chu cùng lắm là tự vệ, nếu như
muốn thì cũng không có gì để nói nhiều. Tưởng Văn Húc tự cho
là mình thông minh ghi âm nhưng lại không biết đoạn ghi âm đó
cuối cùng lại là bằng chứng chống lại hắn.
Bùi Yến Chu nói: "Hắn sẽ bị tạm giữ một thời gian, cậu không cần lo lắng đâu."