"Cũng không có gì, chỉ là lúc trước, tôi cũng có một đứa bé
mà thôi." Triệu Tầm Thanh cười khẽ, nói ra lại như oanh sét
đánh bên tai Lâm Ngộ An, cậu không khỏi trợn mắt lên: "Thanh ca.."
"Đừng nhìn tôi như thế.." Triệu Tầm Thanh kéo kéo khóe môi,
nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hẳn là hơn ba tháng nhưng không
một ai biết."
"Bởi vì chuyện ngoài ý muốn liền không còn nữa."
"Nghĩ thêm một chút thì chính là mệnh của đứa bé không tốt, đến không đúng lúc mà thôi."
Triệu tầm Thanh nói: "Lúc đến thì lặng lẽ không tiếng động,
ngược lại lúc đi lại oanh oanh liệt liệt." Hắn nhìn bên ngoài
cửa sổ, trên mặt có chút hoảng hốt.
Qua nhiều năm như thế, lần đầu tiên nói chuyện này với người
khác, cũng không khó như hắn vẫn tưởng. Beta có tỷ lệ mang thai cực thấp, năm đó, bọn họ trắng trợn, không kiêng dè, chưa từng nghĩ tới đứa bé sẽ tới. Thời điểm phẫu thuật, hắn vẫn tỉnh táo, hắn yêu cầu bác sĩ không tiêm thuốc tê. Rất đau, thực sự
rất đau nhưng hắn lại muốn đem cái cảm giác đó khắc sâu vào
tận xương tủy, làm cả đời mình không thể nào quên, tự nói với mình là đã hết hi vọng rồi, cũng không có gì ghê gớm cả.
"Cho nên cậu nghĩ sao? Cậu định làm thế nào?" Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Ngộ An, hỏi.
"Em.. không biết." Lâm Ngộ An thấp giọng trả lời.
Muốn sinh đứa bé ra, làm sao có khả năng sinh? Cậu phải nói
với ba mẹ thế nào được? Còn trường học thì làm sao? Cậu vẫn
còn phải đi học mà. Nhưng bỏ đứa bé đi, cậu thật sự không thể nhẫn tâm như thế được.
Ngón tay cậu nắm chặt quần áo, nội tâm xoắn xuýt, bàng hoàng không che giấu nổi.
Triệu Tầm Thanh vẫn cúi đầu nhìn cậu, trên mặt khôi phục biểu
tình lạnh nhạt nói: "Thân thể là của cậu, đứa nhỏ là con trai cậu, không quan tâm cậu quyết định thế nào nhưng đừng để mình
hối hận là được rồi."
Hắn muốn đi ra khỏi phòng vẽ, nhưng thanh âm lạnh nhạt vẫn bay
tới: "Theo tôi thì, cậu còn nhỏ, thời điểm này vẫn chưa nên có con đâu."
Tính tình Triệu Tầm Thanh vẫn luôn lạnh nhạt, nói chuyện cũng
không nể ai. Lâm Ngộ An học vẽ với hắn ba năm, ngoại trừ vẽ ra
thì rất ít khi cùng hắn nói chuyện. Giống như hôm nay, nói
chuyện thành thật với nhau vẫn là lần đầu tiên. Do đó, Lâm Ngộ An có chút thất thần.
Triệu Tầm Thanh liếc nhìn cậu, sau đó nói: "Những bức tranh tôi vẽ gần đây đều ở trong góc, không có việc gì thì cậu nhìn
một chút đi."
"Thước màu đối với đứa bé lẫn thân thể đều không tốt nên cậu ít tiếp xúc đi."
Hắn dứt lời, liền quay người đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Sở dĩ nói như vậy cũng không hoàn toàn là vì Lâm Ngộ An, chỉ
là hắn hy vọng cậu sẽ giống như mình năm đó.. Tứ cố vô thân.
Loại bất lực và tuyệt vọng kia, không ai có có thể hiểu rõ
hơn Triệu Tầm Thanh được.
Thân thể thiếu niên gầy gò, cao ráo, da dẻ ít khi gặp nắng mà
rất trắng, cậu cúi đầu tóc rối che trước mặt, buồn đến mức
người lạ chớ tới gần. Lâm Ngộ An ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tầm Thanh một lúc lâu, sau lại cúi đầu nhìn bụng mình, cuối
cùng, cậu cười khẽ. Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Những bức tranh của Triệu Tầm Thanh đều được thả ở trong góc,
bỏ trong một cái rương màu đen. Hiện tại, Lâm Ngộ An cũng không
có tâm trạng để vẽ liền muốn đi quan sát tác phẩm của người
khác để học hỏi kinh nghiệm. Lúc trước, Lâm Ngộ An vẫn khồn
thể hiểu nổi tại sao Triệu Tầm Thanh vẫn luôn lộ ra cảm giác
tuyệt vọng không cách nào tránh thoát.. nhưng bây giờ, chính
cậu cũng ẩn ẩn có cảm giác như thế.
Nhìn từng bức tranh một, Lâm Ngộ An đối với nội tâm của Triệu
Tầm Thanh dường như cũng hiểu hơn đôi chút. Mãi đến khi lấy ra
bức tranh cuối cùng, Lâm Ngộ An cũng không chú ý, theo bản năng
lục lọi trong rương một lúc, cuối cùng đụng phải một cái ống
tròn. Lâm Ngộ An ngẩn người, nghĩ là đều để trong đây thì không có gì khác nhau liền mở ống rồi rút bức tranh ra. Lâm Ngộ An
dừng lại.
Trong tranh là một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi,
bối cảnh là ở trên sân bóng rổ, một tay thiếu niên cầm bóng
rổ, thân thể đang nhảy lên, ánh mặt trời vàng chói chiếu
nghiêng xuống, thiếu niên trong tranh so với ánh mặt trời còn
chói mắt hơn.
Lâm Ngộ An không biết đây là ai, nhưng vẫn không trở ngại cậu
nhìn ra tình ca, r yêu thích sâu sắc của họa sĩ đối với người
trong bức tranh. Cậu liếc nhìn bên ngoài, lại nhìn bức tranh
trong tay, trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài một cái anwngj
nề rồi cẩn thận mà cất bức tranh đi.
* * *
Gần đến hoàng hôn, Lâm Ngộ An mới từ trong biệt thự đi ra.
Bên ngoài biệt thự, bảo vệ đã sớm quen mặt cậu, lên tiếng
cười chào hỏi. Lâm Ngộ An đi theo lối đi bộ ra ngoài, đang muối
chờ xe, bỗng thấy một bóng người vọt ra bắt lấy tay cậu. Lâm
Ngộ An cả kinh, theo bản năng muốn tránh ra, nhưng người đối
diện lại nắm thật chặt tay cậu làm cho cậu đau đớn.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cẩm thấy rất là buồn bực: "Tưởng Văn Húc! Anh nổi điên cái gì?"
Trước mặt Lâm Ngộ An, người có sắc mặt dữ tợn bất ngờ lại chính là Tưởng Văn Húc.
Khu biệt thự rất yên tĩnh, xung quanh cũng không có ai. Lâm Ngộ
An cố nén cảm giác đau ở cánh tay, tức giận nói: "Tưởng Văn
Húc, anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
"Tôi nói hươu nói vượn?" Tưởng Văn Húc buông tay, mở album điện
thoại cho Lâm Ngộ An xem: "Tôi nói hươu nói vượn, con mẹ nó cậu
mỗi ngày đều từ trên siêu xe đi xuống, lại còn cùng người ta ở bên trong anh anh em em, cậu nói tôi nói hươu nói vượn?"
Điện thoại được đưa đến trước mặt Lâm Ngộ An, cậu không khỏi
hơi lùi về sau, khi thấy rõ bức ảnh liền thấy buồn bực: "Anh
theo dõi tôi?"
"Lâm Ngộ An a Lâm Ngộ An, tôi cứ nghĩ cậu thật sự là người bảo thủ, bây giờ nghĩ lại, cậu tm là phát tao cho người khác nhìn đi?"
Lặp đi lặp lại nhiều lần, tới đón Lâm Ngộ An đều là siêu xe,
ngày hôm nay Lâm Ngộ An lại đến khu biệt thự quý nhất của A
thị, Tưởng Văn Húc ở bên ngoài nhìn Lâm Ngộ An có thể thuận
lợi đi vào mà hắn thì bị bảo vệ cản ở bên ngoài, đôi mắt
đều đỏ lên vì tức.
Hắn càng dùng sức nắm chặt cổ tay Lâm Ngộ An, trên mặt cười
càng dữ tợn: "Lúc cùng tôi, tôi muốn ôm cậu cũng không cho,
tốt, tôi tôn trọng cậu, kết quả ngược lại cậu lại đi thông
đồng cùng lão nam nhân." Tưởng Văn Húc tức cười: "Hắn so với ta không phải chỉ là có tiền thôi sao? Lâm Ngộ An, cậu có còn
muốn mặt mũi nữa hay không? Vì tiền, đến thân thể cũng có thể bán?"
Tưởng Văn Húc nói càng ngày càng khó nghe, Lâm Ngộ An tức giận đến cực điểm, sau đó liền tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn
Tưởng Văn Húc: "Buông tay."
"Không! Lâm Ngộ An, An An, cậu đừng nghĩ cậu có thể thoát khỏi
tôi." Tưởng Văn Húc bỗng nhiên làm bộ thâm tình, gắt gao cầm tay Lâm Ngộ An nói: "An An, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được
không? Em và lão nam nhận kia kết thúc đi, anh không ngại. Anh
cùng Omega kia chỉ là chơi đùa một chút thôi, người anh thật
lòng yêu chính là em, chúng ta bắt đầu lại có được không?" Hắn cầm tay Lâm Ngộ An, muốn ôm cậu nhưng Lâm Ngộ An liều mạng giãy dụa.
Lâm Ngộ An thở dồn dập: "Tưởng Văn Húc, anh nói những lời này có cảm thấy xấu hổ hay không?"
"Anh có gì mà không biết xấu hổ, chúng ta kẻ tám lạng người
nửa cân, ai cũng đừng nói ai." Tưởng Văn Húc nắm tay cậu, nhìn
cậu thâm tình nói: "An An, anh rất là yêu em! Em suy nghĩ một
chút em với người kia sao có khả năng được, em là Beta, hắn có
thể cưới em sao? Anh không giống vậy, An An, anh sẽ không không để ý đến em."
Trong con ngươi Lâm Ngộ An hiện lên vẻ châm chọc, cậu lạnh lùng
nói: "Anh bắt đầu lại từ đầu với tôi, vậy còn Omega kia thì
sao?"
Tưởng Văn Húc thấy thế cho là có thể, vội vàng nói: "Omega kia là người ngốc nhiều tiền, chờ anh lừa gạt hắn xong, tiền của hắn chính là của chúng ta. An An, em phải tin tưởng anh. Anh
chính là vì tương lai của chúng ta nên mới làm vậy."
Lâm Ngộ An cười cười: "Anh nói được lắm.."
Tưởng Văn Húc có chút vui vẻ, trên tay cũng không khỏi lỏng ra.
Tưởng Văn Húc đau đến mức không thể đứng thẳng nhưng hắn vẫn
cố gắng đuổi tới, Lâm Ngộ An đã nhanh chóng chạy về hướng khu
biệt thự. Cậu biết rõ thân thể mình không thể so được với
Tưởng Văn Húc – một cái Beta, liền quyết đoán àm quay đầu lại
tìm viện binh.
Bảo vệ khu biệt thự là anh Vệ cùng cậu cũng xem như có quen
biết, lúc đó chỉ cần gọi một tiếng cũng không càn sợ Tưởng
Văn Húc có thể làm cái gì. Mắt thấy khu biệt thự ngày càng
gần, mấy chữ "anh Vệ.." còn chưa kịp hô, bóng người quen thuộc
đã xuất hiện trước mặt.
Thấy người đến, viền mắt Lâm Ngộ An trong nháy mắt liền đỏ,
sự bất lực bị tra nam đeo bám kìm hãm từ lúc nãy bỗng trào
ra như nước luc, thanh âm khẽ run mang theo kinh hoàng, nức nở,
cũng không nghĩ nhiều, cậu lao thẳng và ngực nam nhân:
"Bùi tiên sinh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT