Trong phòng bệnh yên lặng không một tiếng động, Lâm Ngộ An kinh
ngạc nhìn cửa phòng bệnh, đầu chậm rãi cúi xuống, ngón tay vô ý thức giật giật.
* * * Cậu cảm thấy Bùi tiên sinh.. có vẻ không có hứng cho lắm.
Có thể là..
Lâm Ngộ An mím môi, không tự chủ mà sờ sờ bụng dưới. Có thể
là đứa bé này, chính là tồn tại không được mong đợi. Không
được chào đón, dù có sinh ra thì cũng không thể có hạnh phúc
đâu?
Lông my Lâm Ngộ An gom lại, nặng nề thở ra một hơi. Vốn đã là
sai lầm, không thể đâm lao lại theo lao.. Cậu chậm rãi lùi lại,
phát hiện dưới giường sạch sẽ, hoàn cảnh xung quanh cũng không
giống như phòng bệnh cho lắm, gì mà tivi, tủ lạnh, đầy đủ mọi thứ, bên cạnh giường còn có giường nhỏ, bên phải còn có một
phòng vệ sinh. Lâm Ngộ An có chút đứng ngồi không yên. Cậu nhìn xung quanh lần nữa, thấy điện thoại của mình ở trong hộc tủ
bên cạnh giường. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chờ lúc thấy
đầy tin nhắn trong điện thoại, khóe miệng cậu không khỏi lặng
lẽ nâng lên. Nhắn tin cũng tốt, gọi điện cũng được, tất cả đề là của ba mẹ Lâm, Lâm Ngộ An vừa mở điện thoại liền thấy một loạt thông báo dồn dập hiện ra. Hơn trăm tin nhắn và mười mấy
cuộc điện thoại chưa nhận.
Tại sao vậy chứ?
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì cậu là một cái beta sao?
Ngón tay Lâm Ngộ An vuốt ve màn hình, không đợi tâm lý cậu vững vàng đã có điện thoại gọi đến. Cậu nhìn thấy người gọi là
mẹ, trầm mặc một lúc sau đó vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Lâm Ngộ An, con bây giờ đang ở đâu?"
Đầu tiên vang lên chính là thanh âm tức giận của mẹ: "Con nói
con đi ra ngoài một lát. Kết quả đâu? Vừa đi là không thấy thân
ảnh đâu. Con có biết là Phương tổng rất tức giận không? Hắn
một bộ âm dương quái khí, con đem mặt ba mẹ để nơi nào hả?"
Tâm Lâm Ngộ An trong nháy mắt nguội lạnh.
Mẹ Lâm vẫn còn chỉ trích tiếp: "Con nói con đứa nhỏ này làm
sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Cùng người khác ra ngoài ăn cơm không nói tiếng nào liền rời đi, mẹ với ba con dạy con
như thế sao? Phương tổng hiền lành như thế, con làm gì như gặp
hồng thủy, mãnh thú như vậy? Hắn có thể làm gì con được chứ? Hả?"
Lâm Ngộ An nghe nửa ngày, cậu cắn chặt môi dưới, con mắt dấu ở dưới lông mi nhỏ dài không thấy rõ thần sắc, chỉ có thể thấy lông mi run rẩy không ngừng. Cậu trầm thấp gọi một tiếng:
"Mẹ!"
Thanh âm bên kia ngừng trong chốc lát.
Hai chân Lâm Ngộ An co lại, đem đầu chôn ở giữa hai đầu gối, thấp giọng hỏi: "Mẹ, tại sao lại như vậy?"
Trong hành lang, tiếng bước chân hơi vang vọng, nam nhân mặc âu
phục thẳng tắp, đang muốn đẩy cửa ra, nghe đến câu này, động
tác liền ngừng lại. Cửa phòng bệnh không đóng chặt, điện
thoại mở loa ngoài, người bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng
âm thanh trong đó.
Mẹ Lâm vẫn còn tức giận, liền cây ngay không sợ chết đứng mà
khiển trách cậu: "Cái gì tại sao? Con cũng không ngẫm lại, mẹ
và ba làm vậy là vì ai? Phương tổng là người hiền lành, dí da dí dỏm, còn là Alpha. Tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng so vưới những người cùng lứa, đã coi như là có thành tựu rồi."
"Con là một Beta, người ta đã thành tâm thành ý với con như vậy rồi, đã rất khó có được rồi! Con xem xung quanh chúng ta, có
Alpha nào chịu cưới một Beta hay không?"
Mẹ Lâm còn tận tình khuyên nhủ: "Ba mẹ làm tất cả không phải
là vì con sao? Thành tích của con không tốt, đầu óc không được
thông minh, so với anh trai và em trai còn kém xa. Sau khi tốt
nghiệp con tính như thế nào? Một cái đại học hạng hai, thành
tích còn không phải đứng đầu, sau này có thể làm được gì
chứ? Có thể nuôi sống bản thân con hay không còn chưa biết nữa
là."
"Phương tổng có ý tứ đỗi với con, mẹ chỉ giúp bắc cầu mà
thôi. Sau đó các người ở cùng một chỗ, nửa đời sau cảu con mẹ cũng không phải lo lắng nữa rồi. Con lớn như vậy rồi, cũng nên hiểu cho ba mẹ một chút, ba mẹ lớn tuổi rồi, không thể quan
tâm con được nhiều nữa."
"Con thử nghĩ một chút xem, ngoại trừ lớn tuổi một chút,
Phương tổng còn có gì mà con không hài lòng nữa chứ?"
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, cậu muốn nói cho mẹ xung quanh đều là người quen biết, đều theo tiêu chuẩn của mẹ đương nhiên là không có Beta rồi, cậu còn muốn nói đại học A không phải là đại
học hạng hai, dù không so sánh được với trường top 2 của anh cả nhưng cũng có vị trí nhất định, cậu cũng muốn nói sau này
cậu sẽ không chỉ có ít lương ăn no chờ chết, cậu còn biết vẽ, cậu có thể nuôi sống bản thân mình, thận chí kiếm được không
ít tiền.. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ khàn giọng, nói một câu..
"Mẹ, nếu con nhớ không lầm thì vị chú Phương kia đã có vợ rồi đi?"
Lâm Ngộ An co người thành một đoàn, điện thoại để bên cạnh,
ánh mắt vô hồn nhìn hư không, nghe tiếng thở hổn hển ở bên kia.
"An An.." Bên kia giống như đang điều chỉnh hô hấp, thậm chí có khả năng đang cười: "An An, con nghe mẹ nói."
"Đúng là Phương tổng đã có vợ nhưng hiện tại đã ly hôn rồi,
mẹ biết thế nên mới giới thiệu các con quen nhau, An An, con
không cần lo lắng, mẹ.."
"Làm sao lại thành bán con rồi? Ba mẹ nhọc long chọn đối tượng cho con, còn không phải vì lót đường cho tương lai của con à?
Sao mà đến chỗ con lại thành ba mẹ muốn bán con đi rồi?"
"Con, đứa nhỏ này, con còn có tim có phổi hay không?"
Hô hấp của mẹ Lâm dồn dập, nói thật nhanh che giấu sự chột dạ của nàng. Nàng quở trách Lâm Ngộ An hồi lâu, lúc này mới
ngừng lại, tức giận nói: "Thôi được rồi, chuyện này cứ tính
như vậy. Mẹ và ba con không phải chỉ giúp ha người gặp mặt thôi sao? Con làm như ba mẹ ép buộc con không bằng, cái đồ vô lương
tâm này!"
"Bây giờ con đang ở đâu? Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa về nhà?"
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục ầm ĩ với mẹ mình, chỉ nói: "Con đang ở bệnh viện."
"Ở bệnh viện?" Mẹ Lâm giật mình nói.
Lâm Ngộ An nói: "Con ăn xong bị đau bụng, giờ đang truyền dịch."
"Ăn xong đau bụng?" Mẹ Lâm khó tin nói: "Chỗ tốt như vậy, con ăn vậy mà bị đau bụng?"
Ngón tay Lâm Ngộ An nắm lại thật chặt.
Mẹ Lâm hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi, không có chuyện gì
thì con về sớm một chút, một đêm ở bệnh viện không biết tốn
bao nhiêu là tiền.."
Lâm Ngộ An muốn nói không cần tiền của ba mẹ nhưng đầu kia điện thoại mơ hồ truyền tới tiếng của ba Lâm, hai người ầm ĩ vài
câu, cuối cùng mẹ Lâm lầm bầm một câu: "Chỉ là một Beta sao
lại yếu ớt như con chứ? Thật là không có thiếu gia thân nhưng
có thiếu gia bệnh.."
Lâm Ngộ An nhìn điện thoại, một lúc sau, cậu đưa tay che mặt, như than thở mà cười một tiếng.
Bên ngoài phòng bệnh, Bùi Yến Chu nghiêng người dựa vào tường,
tư thế nho nhã, ngón tay nho nhã cầm điếu thuốc nhưng không có
châm lửa.
Y tá đi ngang qua cũng không khỏi nhìn hắn vài lần nhưng hắn
không để ý chút nào, nghe động tĩnh bên trong phòng bệnh. Mặt
mày hắn hơn rũ xuống, ánh mắt thâm trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT