*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất TriBeta: Raph- --
Ô, dẫn theo cả đầu bếp đến đây luôn sao?! Thập Tam không tin đây là do Lạc lão đầu nấu, đương nhiên, càng không thể là chủ tử nấu rồi.
Thập Tam nhìn, nhếch nhếch khóe miệng, chẳng rõ ý kiến gì.
Cả hai đứa nhỏ với chủ tử đều không ở đây. Không phải Thập Tam lo lắng, y biết, không chỉ có mỗi mình, bên cạnh hai hài tử bất cứ lúc nào cũng có người giám sát, ưm, có lẽ nói "giám sát" không chính xác lắm, nhưng nhất định là có người đi theo.
bọn hắn từng ngồi chung một bàn, cùng ăn chung một mâm cơm với Ảnh Thập Tam, bọn hắn còn có thể sống à?
Không thể trách ảnh vệ này nhát gan như vậy. Mấy năm nay, đúng thật là bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy đảo chủ vì nam nhân này mà thân tâm tiều tụy thế nào.
Thập Tam thấy không có ai để ý đến mình, nhíu nhíu mày, đành phải ngồi xuống, một mình ăn cơm.
Đồ ăn không tệ, nhưng không biết tại sao lại không có khẩu vị gì. Ăn qua loa một chút, Thập Tam liền đi rửa mặt nghỉ ngơi.
·
Đêm khuya, Hách Liên Huyền mới mang theo hai đứa nhỏ trở về, giao lại Bảo Bảo đã sớm ngủ quên trong lồng ngực cho một ảnh vệ đưa về phòng.
"Chọn ngươi, ngươi nên biết là vì nguyên nhân gì. Nhớ kỹ lời mình đã nói."
"Trước nay ta chưa từng quên." Hách Liên Quyết mở lớn đôi trân châu đen bất phục, ra sức trừng Hách Liên Huyền, nam nhân này dựa vào cái gì mà xem thường mình như thế.
"Hừ, không quên là được."
Không nói nhiều lời, Hách Liên Huyền đi đến một căn phòng khác. Sau lưng, Hách Liên Quyết cắn miệng nhỏ, đôi mắt đen ảm đạm cụp xuống, che khuất vẻ mất mát đong đầy trong mắt.
một lực không nặng không nhẹ kéo lại, quay đầu, chỉ thấy Thập Tam chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, đang có chút nao nao lo sợ nhìn mình.
Thần sắc Hách Liên Huyền vẫn lạnh lùng như cũ, tĩnh lặng nhìn Thập Tam hồi lâu mới thấp giọng nói: "Yên tâm. Tất cả đã có ta." Dù có khó khăn trắc trở đến nhường nào, hãy để hắn gánh vác.
Mắt đen của Thập Tam hơi mở, dáng vẻ có chút ngu ngơ, nhưng một tay y vẫn nắm lấy ống tay áo của Hách Liên Huyền. Sau cùng, Hách Liên Huyền thở dài một hơi, ngay cả y phục cũng không cởi ra, liền leo lên giường với Thập Tam.
Ôm người vào lòng, đắp kín mền, cái gì cũng không nói. Hai người nhất thời lâm vào sự bình thản yên tĩnh khó mà có được.
Nghiêng mặt áp sát vào lồng ngực của Hách Liên Huyền, sự tiếp xúc băng lạnh rõ rệt bỗng nhiên ập đến khiến Thập Tam vô cớ sinh ra ý niệm đau lòng.
Đôi mắt rủ xuống run rẩy hồi lâu, Thập Tam ở trong ổ chăn lặng lẽ động động, có chút cứng nhắc mà thăm dò muốn tháo đai lưng cho Hách Liên Huyền. Tay bị nắm chặt, Thập Tam không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Chủ, chủ tử, đêm lạnh, mặc nguyên y phục đi ngủ dễ bị nhiễm lạnh, để Thập Tam thay chủ tử cởi ra vậy."
Hách Liên Huyền cúi đầu nhìn Thập Tam một cái, chầm chậm nhếch lên đôi môi mỏng băng lãnh gợi cảm.
"Được."
Thập Tam ngồi dậy.
Hách Liên Huyền tùy ý tựa vào đầu giường, nhìn Thập Tam không chớp mắt. Thập Tam bị hắn nhìn mà không hiểu vì sao lại có chút khô nóng.
Đôi tay hơi run run khó mà phát hiện, Thập Tam chậm rãi vươn tay, tháo từng nút thắt một cho Hách Liên Huyền.
Đôi mắt đen láy né trái tránh phải, không biết nên đặt ở nơi nào, đôi tay giống như tự có ý thức, động tác từng bước làm theo. Đợi đến khi cởi xong áo khoác ngoài, vầng trán của Thập Tam đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hai người vốn là áp sát đến cực gần, trên người Thập Tam có gì lạ thường, Hách Liên Huyền đều có thể nhìn ra ngay lập tức. Nhìn nam nhân trước mặt cố giả bộ trấn định, Hách Liên Huyền như có như không lắc lắc đầu. Vung hai tay của Thập Tam ra, Hách Liên Huyền tự mình cởi y phục, một lát liền xong. Thập Tam giật mình, không chỉ giật mình, hơn thế nữa, là không kiềm chế được mà rùng mình đôi chút.
Lại kéo người vào lòng lần nữa, giọng hờ hững, Hách Liên Huyền nói: "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi. Nếu như không có, vậy đổi lại là ta hỏi ngươi."
Vậy tại sao vào thời điểm chỉ cách lúc rời đảo còn có ba năm, Thất ca thà xông vào bảy bảy bốn chín cửa ải của Cổ Tháp Đảo cũng phải rời đi?
Thập Tam không tin Minh Chi Nhiễm vì không chiếm được trái tim của Thất ca nên sau đó ôm hận trong lòng mà bán rẻ bản thân... Cho dù có, vậy thì nhất định là đã đạt được một loại giao ước nào đó với chủ tử.
Về cái giao ước đó, nhất định là có liên quan đến Thất ca.
Hách Liên Huyền rũ mắt, âm hàn trong đôi mắt đen phức tạp khó phân.
"Quan hệ của ngươi và Ảnh Thất thật sự rất tốt ha."
Thập Tam ngẩng đầu, có chút không hiểu, không biết chủ tử nói vậy là ý gì.
Hách Liên Huyền nhắm mắt, che khuất vẻ hung tàn băng lãnh nơi đáy mi.
"Khi đó ngươi gấp gáp rời đi, sợ là ngay cả Ảnh Thất cũng không kịp ngoảnh lại nhìn rồi."
Đúng vậy, khi ấy, khiến cho Thập Tam cuối cùng cũng quyết định rời đi chính là Bảo Bảo. Bảo Bảo vừa sinh gần như là một anh nhi đã chết, lạnh băng lạ thường. Bà đỡ bị dọa sợ, trực tiếp ngất đi, còn Minh Chi Nhiễm lúc đó vẫn coi như còn thanh tỉnh đứng một bên, cũng chưa từng gặp qua loại dị tượng này, có chút luống cuống tay chân. Cần phải biết rằng, hài tử mới sinh thực sự không dễ nhìn như vậy, máu me đầy người, thậm chí có chút kinh khủng, hơn nữa, lại còn là một anh nhi chết. Thập Tam không cảm thấy khủng khiếp, y chỉ thấy đau lòng.
Có vài thời khắc, suy nghĩ trong một nháy mắt sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh.
Sự việc tiếp theo là Minh Chi Nhiễm hạ dược trợ giúp Thập Tam thành công rời khỏi Cổ Tháp Đảo. Còn hài tử sau khi trải qua nhiều trắc trở cũng được Ảnh Thất lặng lẽ ôm ra ngoài.
Thập Tam gặp lại hài tử của mình đã là nửa năm sau. Thời điểm vừa tỉnh lại ấy, vừa mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là một đôi mắt to tròn vo, trong veo sáng tỏ.
"Cha... Cha..." Bảo Bảo đang mở miệng học nói, chăm sóc cho hai người là một người phụ nữ, mà người phụ nữ này lại là người câm, không cách nào dạy cho Bảo Bảo được. Hai chữ "Cha" này chính là mỗi ngày nó nghe thấy ở bên ngoài có vài chú chim nhỏ kêu ríu rít líu lo. Chim nhỏ rất xinh đẹp, xoè ra lông vũ đủ màu sắc, mỗi lần chim nhỏ bay tới đều sẽ kêu hai tiếng "Cha, cha", sau đó giương cánh bay cao, rơi lại một nhúm lông vũ phất phơ.
Mừng đến phát khóc.
Sau khi thân thể Thập Tam tốt lên liền từ biệt người phụ nữ nọ, dẫn theo Bảo Bảo tìm một nơi quy ẩn.
Năm năm qua, y gần như không xuất hiện trên giang hồ.
Thập Tam đã tính toán y sẽ nuôi nấng Bảo Bảo khôn lớn như thế nào. Thân thể Bảo Bảo không tốt, không vấn đề gì, y có thể chăm sóc Bảo Bảo cả một đời. Có Bảo Bảo làm bạn, y đã không còn hy vọng xa vời nào khác. Còn về nam nhân kia... Y đã được định sẵn không có cách nào trở về nữa rồi.
"Việc này với Thất ca... có quan hệ gì?" Trước kia, Thất ca có thể giúp y mang hài tử ra ngoài bình an, Thập Tam đã cảm kích vô cùng. Chỉ là sau này, Thất ca cũng không xuất hiện nữa, như thế cũng tốt, tránh cho Thất ca chịu liên luỵ.
Nhưng mà cuối cùng, mọi chuyện
lại
không được như ý nguyện.
Hách Liên Huyền cười một cái, hắn vốn đã trông lạnh lùng nghiêm nghị, nụ cười này cũng lộ ra vài phần lãnh ý.
"Không có quan hệ gì với Thất ca của ngươi, nhưng với nam nhân của hắn thì quan hệ lại lớn rồi."
Thập Tam không ngờ Hách Liên Huyền đột nhiên nói ra lời như vậy, đại não tức thời đình trệ. Nam nhân của hắn, không phải là...
"Chủ tử!" Đúng rồi, đảo quy của Cổ Tháp Đảo rất nghiêm. Chuyện trước kia của Thất ca và Minh Chi Nhiễm, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là sẽ bị bày trên mặt bàn một cách trần trụi rồi. Chủ tử, không thể không hay biết được, chỉ có điều, không biết là vì nguyên nhân gì mà không vạch trần thôi, là lười vạch trần hay còn có nguyên nhân khác.
"Chủ tử đã biết từ lâu rồi có phải không, chuyện của bọn họ, chủ tử trước kia đã biết rồi nhỉ. Khi đó, Minh Chi Nhiễm chính là vì Thất ca nên mới tiếp tục ở lại," Đột nhiên hiểu rõ vài phần, Thập Tam đau thương cười một tiếng, nói, "Hắn vì Thất ca, ngay cả mạng cũng có thể không cần, còn cái gì là không thể chứ."
Hách Liên Huyền nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ tấm lưng run rẩy vì cảm xúc kích động của Thập Tam, ôm chặt người nọ thêm vài phần: "Ảnh Thất chỉ là bị Minh Chi Nhiễm lợi dụng mà thôi. Hắn, không làm gì cả." Càng không phản bội ngươi.
Thập Tam ở trong lồng ngực Hách Liên Huyền ngẩng đầu lên, là có ý gì?
Hách Liên Huyền nhàn nhạt nói: "Minh Chi Nhiễm, người này vốn chẳng luơng thiện gì, hắn cũng lo sợ, không thể yên tâm với Thất ca của ngươi, liền lưu trên người Bảo Bảo một loại thuốc bột. Thuốc kia không màu không vị, đối với người cũng không có tổn hại gì, nhưng đó là một manh mối ngầm... Chỉ có một loài chim có thể phân biệt được."
Đã nói đến mức này rồi, Thập Tam cũng tương đối hiểu rõ toàn bộ.
Quả nhiên là Minh Chi Nhiễm âm thầm động tay động chân.