*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất TriBeta: Raphđến dị thường, thần thái lung linh lấp lánh nhìn mình. Y lập tức 囧 lớn một cái.
Không sai, hai tiểu quỷ này chính là Bảo Bảo và Hách Liên Quyết.
Bảo Bảo đã cùng tiểu ca ca rời giường từ sớm rồi, nó mới không muốn học ngủ nướng giống cha đâu. Ờm, được rồi, Bảo Bảo thừa nhận, nó chỉ có chút hiếu kì, không biết tiểu ca ca mỗi ngày đều dậy sớm như thế để làm cái gì thôi, thật sự chỉ hiếu kì một chút xíu mà thôi.
Bảo Bảo muốn đi theo dự náo nhiệt, Hách Liên Quyết cho dù không vui, nhưng cũng bó tay. Ngươi nói, sau lưng kéo theo một tấm thân nhỏ, vật ấy cứ nhảy nhảy theo sát ngươi, chạy loạn khắp nơi, ngươi không muốn chú ý cũng khó, huống hồ, Hách Liên Quyết cũng không thể không để ý.
Vô tình thoáng thấy kẻ bám đuôi ấy bị ngã, ngoại trừ nhíu mày ra thì Hách Liên Quyết còn có thể làm gì. Thân thể đã không kịp nghe theo phân phó từ đại não, nhẹ nhàng nhảy lên, phi đến. Bảo Bảo từ dưới đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ bị "cọ hoa" lên, có chút ngốc nghếch cười toe toét: "Tiểu ca ca thật lợi hại, Bảo Bảo cũng muốn phi phi, bay bay."
Hách Liên Quyết ngồi xổm xuống, hiện ra trước mặt nó là một khuôn mặt nhỏ không chỉ may mắn mà còn hạnh phúc. Xuất thân giống nhau, Bảo Bảo lúc nào cũng có được sự yêu thương của mọi người. Trước kia là độc hưởng thương yêu của Thập Tam, bây giờ, ngay cả người phụ thân chưa từng để người nào vào trong mắt kia, cũng nhìn Bảo Bảo bằng con mắt khác. Hách Liên Quyết có chút chần chừ mà vươn tay, nó muốn lau lau cho Bảo Bảo, nhưng khi đầu ngón tay non trẻ của nó chạm vào gương mặt nhỏ non mềm của Bảo Bảo, nó giống như bị gai đâm một cái.
Cổ tay hơi xoay, Hách Liên Quyết kinh phách, đánh một cái lên đầu Bảo Bảo. Bảo Bảo không kịp phản ứng, suýt chút nữa đã cắm đầu trên đất.
"Ô?" Đau quá!
"Đi rửa mặt cho sạch sẽ. Ngươi, cha ngươi nhìn thấy sẽ không cao hứng đâu."
Đúng rồi, Bảo Bảo bẩn rồi, cha sẽ rất tức giận, rất lo lắng. Bảo Bảo nghe lời, không muốn cha lo lắng đâu.
"Ca ca, có phải Bảo Bảo sạch sẽ rồi, ca ca sẽ dẫn Bảo Bảo bay bay không?"
Thật là làm khó Bảo Bảo có thể nói hoàn chỉnh một đoạn dài như vậy.
Sau đó, Bảo Bảo vui vẻ chạy đi rửa mặt. Còn không phải sao, bởi vì theo dõi Hách Liên Quyết, từ lúc tỉnh dậy hình như còn chưa kịp rửa mặt...
Hách Liên Quyết nhìn bóng lưng đã đi xa của Bảo Bảo, vô thức nheo nheo mắt, thần sắc loáng thoáng lộ ra ý cười có vài phần băng lãnh.
Hai đứa nhỏ chơi hết một buổi sáng, lúc ăn điểm tâm cũng không thấy Hách Liên Huyền và Thập Tam đâu. Bảo Bảo cắn thìa mở lớn đôi mắt đen toả sáng, sau đó nó tiến đến gần đứa nhỏ nào đó đang ăn điểm tâm, như tên trộm, nói: "Ca ca, ca ca, chúng ta đi gọi sâu lười cha rời giường đi?"
Hách Liên Quyết nhìn Bảo Bảo một mặt thần bí một cái, điềm đạm nói: "Được."
Sau đó, sau đó là đến một màn vừa rồi.
Khuôn mặt anh tuấn của Thập Tam trong một cái chớp mắt đã không còn để lại dấu vết méo mó gì. Giả vờ tùy ý buông tay, Thập Tam xoay người, vẫy tay với hai đứa nhỏ, vừa cười vừa hỏi: "Sao lại sớm như vậy, Bảo Bảo... Quyết Quyết, các con ăn sáng chưa?"
Hách Liên Quyết nhíu mày, có chút không quen, nhìn Thập Tam một chút, lại bắt gặp Thập Tam đang nhìn mình, nó bất giác cứng họng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quyết. Thúc thúc cứ gọi con Tiểu Quyết là được." Có lẽ quá mức kỳ quặc, thời điểm Hách Liên Quyết đang nói lời này, mắt của nó theo tiềm thức liếc nhìn qua chỗ khác. Vì vậy, nó cũng bỏ qua vẻ mất mát hiện rõ trong mắt Thập Tam.
Bảo Bảo không biết cái gì, nó chỉ cười khanh khách nói: "Đần, là cha. Đây là cha, không phải thúc thúc. Cha, Bảo Bảo với ca ca đã ăn sáng rất ngon nha." Một tay giật giật tay áo của Thập Tam, Bảo Bảo đắc ý giáo huấn. Cha chỉ dạy Bảo Bảo một lần, Bảo Bảo liền nhớ kỹ ai là cha, ai là phụ thân rồi, nhìn đi, Bảo Bảo thật thông minh.
Hách Liên Quyết trừng Bảo Bảo một cái, cái đứa ngốc này.
Thập Tam kéo khóe miệng miễn cưỡng cười một cái.
Đương lúc Thập Tam bối rối, vị đảo chủ nào đó khoan thai xuất hiện từ ngoài cửa.
"Phụ thân!" Bảo Bảo tinh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy Hách Liên Huyền, liền ló cái đầu nhỏ ra từ bên người Thập Tam, vui vẻ hô lên.
Thập Tam định thần, lại va phải Hách Liên Huyền chân trước mới bước vào cửa, không biết làm sao, thế là không dám nhìn nữa, tầm mắt cũng vô thức dời qua xung quanh.
Hách Liên Huyền lạnh lùng nhìn Bảo Bảo một cái, cũng lạnh nhạt giơ tay xoa cái đầu nhỏ của Bảo Bảo một chút, xem như đáp lại. Quay đầu, lại trở về là đảo chủ lạnh lùng cao cao tại thượng.
"Tầng thứ mấy rồi?"
"Thứ tư." Không hề chỉ rõ là ai, thế nhưng, Hách Liên Quyết biết lời này là đang hỏi mình, nó không muốn nói chuyện cho lắm, "Có điều ta sẽ sớm luyện xong." Đến lúc đó, nó không cần phải sợ hãi nam nhân này một chút nào nữa rồi. Đúng rồi, nó còn muốn dẫn Thập Tam rời đi.
Hách Liên Huyền cười khinh một cái, tuấn nhan âm hàn băng lãnh lộ rõ vẻ chế giễu: "Hừ, ban đầu là ai đòi hứa hẹn cam két? Chỉ có chút bản lĩnh như thế, xem ra ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy. Còn muốn độc lập môn hộ, hờ, cân nhắc lại bản thân trước đi rồi hẵng nói."
Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ của Hách Liên Quyết tức thời đỏ bừng lên, đáng hận.
Hai người Thập Tam và Bảo Bảo đứng một bên xem, vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc hai người đó đang nói gì vậy? Cam kết cái gì?
Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, hoặc là bữa trưa, Thập Tam không khỏi có chút cảm thán, quả nhiên người này sẽ thay đổi.
Mấy ngày nay y đều cùng chủ tử, còn có mấy đứa nhỏ ăn chung với nhau, sau bữa ăn lại thiếp đi một lát. Đương nhiên, một lát này của y nhiều lúc dài hết cả buổi chiều. Nhưng cũng không còn cách nào, từ khi tỉnh lại, cả ngày y đều ngơ ngơ ngác ngác. Thập Tam thuyết phục chính mình, nói, có thể ở bên cạnh hắn, đây không phải chính là cuộc sống mà y vẫn hằng mong ước đó sao, nên thỏa mãn rồi.
Liên tiếp mấy ngày đều không nhìn thấy Minh Chi Nhiễm, cứ thế, Thập Tam còn tưởng rằng người kia đã xuống núi rời đi.
Hôm nay, sau bữa cơm, Thập Tam quả thực không muốn ngủ nữa, sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, thừa dịp chủ tử không chú ý, liền một mình lén lút chuồn ra ngoài.
Kỳ thật, phong cảnh ở núi Phượng Vĩ thực sự rất đẹp, chỉ sợ so Cổ Tháp Đảo còn nhiều thêm vài phần ý hay cảnh đẹp. Đương nhiên lạnh thì có lạnh một chút, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến ý nghĩ muốn đi ra ngoài của Thập Tam.
Từ khi đi vào núi Phượng Vĩ này, đúng là Thập Tam chưa đi dạo dạo ngắm nhìn thử. Còn không phải à, buổi chiều đầu tiên khi y đến, từng chuyện từng chuyện một, chuyện này nối đuôi chuyện kia, thay nhau kéo tới, hiện tại nghĩ lại, trong lòng vẫn còn ẩn ẩn mấy phần kinh hãi.
Xuyên qua lối nhỏ bị rừng cây um tùm che giấu, nhà tranh sau lưng dần dần lờ mờ, nhìn không thấy nữa. Thập Tam đi lên phía trước, y có một cảm giác, đằng trước có người đang đợi mình.
Quả nhiên, đẩy ra cành lá trùng trùng điệp điệp hai bên, bất ngờ đập vào mắt là một nam nhân dáng vẻ uể oải. Mặc dù lúc này đây, hắn đứng quay lưng về phía Thập Tam, Thập Tam vẫn có thể lập tức nhận ra gương mặt non trẻ xinh đẹp ấy.
Phía trước là một mảnh sương trắng mênh mông, Minh Chi Nhiễm đứng ở trong đó, dường như có một tầng sương lạnh hàn băng vây quanh khắp người.
Năm năm trước, lần đầu Thập Tam nhìn thấy nam nhân này, nhớ rõ Minh Chi Nhiễm của trước đây tiêu sái tự nhiên đến mức nào, tự tin đến tự phụ. Mấy năm không gặp, bây giờ trên người nam nhân này chỉ còn sót lại vẻ bi ai, thê lương, cầu mà không được.
Phải là đau thương có bao nhiêu sâu đậm, bao nhiêu thấu xương khắc cốt mới khiến hắn biến thành nông nỗi này?
Thập Tam chậm bước tiến lên, mỗi một bước đều cực kì nặng nề.
Minh Chi Nhiễm nghiêng nghiêng nâng mắt, như cười như không. Tuy rằng hai người đều không nói chuyện, nhưng có vài lời, có vài việc, trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ ràng.