Sao ánh trăng có thể biến mất trước mắt mình nhỉ?

Hiếm khi nào Lộc Nghiên quan sát bầu trời chuyển từ màu xanh thẫm sang màu xanh mai cua.

“Cục cưng thấy sao?” Đây là lần thứ ba Hùng Húc hỏi nhỏ bên tai cô.

Anh cắn tóc cô nghịch ngợm, mùi thuốc lá bạc hà quanh quẩn bên chóp mũi Lộc Nghiên, giống như mùi dâm tanh trong căn phòng, không hề gây khó chịu.

Anh không mang theo thuốc, hút của cô như lần trước, nhưng vị lần này quá nhẹ, không đủ đô, anh hút liền ba điếu mới bít được khoảng hư không sau khi xuất tinh.

Lộc Nghiên bối rối nhìn anh hút hết điếu này đến điếu khác, cô cũng châm một điếu, hút được một nửa, anh lại chồm tới.

Lần nào kết thúc anh cũng hỏi câu này.

Lộc Nghiên không nhớ nổi lần đó anh có hỏi không, có lẽ chơi high quá nên não đình công rồi.

Đời cô chưa bao giờ làm ác liệt như thế, chơi liền tù tì 3 lần rưỡi, không phút nghỉ ngơi.

Ba lần hoàn chỉnh, còn lần rưỡi trong bồn tắm, không hoàn thành.

Hai lần trước cô đều nói thoải mái, hài lòng, như chấm 5 sao cho trai bao làng chơi. Lúc đó ngượng ngùng nên hùa theo nói có, bây giờ cô lại có chút nghi ngờ.

“Sao anh hỏi mãi thế?” Cô phả khói thuốc về phía anh.

Hùng Húc nhận hết, mút một ngụm rồi ôm chặt cô vào lòng, “Muốn biết mức độ thoải mái mỗi lần của em để kịp thời điều chỉnh.”

Lộc Nghiên nhéo điếu thuốc, tay nâng mặt anh lên, dùng lưỡi hôn sâu đến khi môi hai người ướt đẫm, đến khi anh thở hổn hển lần nữa, tay bắt đầu nhào nặn lung tung, cô mới thả anh ra, kéo giãn khoảng cách, “Đây là câu trả lời của tôi.”

Cô nhặt chăn bông lên, che cơ thể đang tắm trong nắng sớm lại.

Trời sắp hừng đông, cô dần rõ ràng trước mắt anh.

Trong ánh ban mai, đôi mắt cô chua xót, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng anh.

Ngủ hai lần, đều không tỉ mỉ đánh giá anh.

Hùng Húc chống đầu, cũng khép hờ mắt, lẳng lặng nhìn lại cô.

Hai người im lặng một lúc lâu.

Căn phòng ồn ào suốt đêm bỗng im bặt.

Lộc Nghiên có ngàn vạn câu hỏi, nhưng khi không làm, bọn họ như cách cả Sở hà Hán giới (*).

(*) Sở hà Hán giới: Năm 203 TCN, nước Sở và nước Hán giao tranh. Quân nước Sở bị dồn vào thế yếu, thiếu lương thực, binh sĩ kiệt quệ, Hạng Vũ phải cắt đất làm hai, lấy sông Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Đại ý của câu này là hai bên xa cách như đứng ở hai bờ chiến tuyến.

Tình và dục bị chia tách rõ ràng.

Anh đang cười, nhưng như cách rất xa, những câu hỏi tắc nghẽn trong cổ họng cô, nếu hỏi ra miệng, chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời nào thỏa đáng.

Cô có chờ mong, lại sợ thất bại nên chọn im lặng.

Cô nắm lấy chăn bông mềm mại, đi tới gần anh, Hùng Húc tự nhiên ôm cô vào lòng, kề sát bên tai cô, “Ngủ nhé?”

“Lát nữa anh đi làm à?”

“Không. Còn em thì sao?”

“Tôi cũng không đi.”

Một cặp rảnh rỗi, ý nghĩa đen tối lại trỗi dậy.

Vật lộn cả đêm, Lộc Nghiên luôn làm việc nghỉ theo quy luật, đã ngủ ngon lành trong vòng tay anh, Hùng Húc ôm cô, hít hà mùi nến thơm của khách sạn, đầu óc vẫn tỉnh như sáo.

Anh nhìn đèn chùm một lúc, thấy cô đã ngủ say bèn đặt cô sang một bên, vén chăn bông cẩn thận rồi bắt đầu xem điện thoại.

Đường cong đồ thị lướt qua trước mắt anh, anh không đầu tư tiền vào, nhưng như đã thành thói quen, ngày nào không xem anh sẽ cảm thấy bất an lo lắng.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua mây xanh, anh mới nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, bên tai đã vang lên tiếng nước chảy.

“Dậy rồi?” Anh đỡ cửa, bấy giờ mới thấy mềm chân.

“Ừ. Ngủ ngon không?”

Lộc Nghiên vệ sinh đơn giản, cô đang để mặt mộc, liếc anh một cái rồi cúi mặt xuống. Không tự tin lắm.

Lý trí trở về sau một giấc no nê, cô vừa đặt chân xuống giường đã nhăn mặt nhăn mày.

Cái này tính là gì? Trả phòng xong mối quan hệ của họ là gì?

“Không tệ lắm, còn em thì sao?” Hùng Húc bước đến bồn rửa mặt, hôn lên má trái của cô.

“Rất ngon.” Cô phồng má, “Bây giờ là 11 giờ, sắp đến giờ trả phòng rồi.”

11 giờ, cũng sắp đến giờ cơm rồi. Cô hơi đói.

Anh vốc nước lên rửa mặt, vừa đánh răng vừa sờ cái cằm hơi xanh, tay bắt đầu tìm dao cạo râu.

Lộc Nghiên cúi người mở tủ, vừa rồi nằm giường cô đã thấy râu của anh nên lần mò vào phòng tắm.

Cô tháo con dao cạo râu dùng một lần ra, dùng khăn nhúng nước ấm lau cằm cho anh, anh cười không nói gì, để mặc cô thao tác.

Do không đủ chiều cao, Lộc Nghiên đành ngồi lên bồn rửa mặt, đá cẩm thạch lạnh lẽo, đối lập với khăn ấm trong tay cô.

Hùng Húc nhấc chân cô đặt ở bên eo, ngẩng đầu lên, mặc cho cô đùa nghịch.

Cô cẩn thận căng da, nhẹ nhàng cạo theo chiều của lỗ chân lông.

Anh hơi nâng mắt, cô gái trước mặt đã chiếm đóng đôi mắt anh. Làn da trắng hồng căng bóng, nhìn đã biết là được chăm sóc cẩn thận, dù là mặt mộc, trông vẫn rất đẹp.

Dáng vẻ nghiêm túc của cô rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một số cảnh phim điện ảnh, theo tiềm thức, Hùng Húc nói: “Chồng tương lai của em thật là có phúc.”

Dao của Lộc Nghiên khựng lại, rồi tiếp tục, cô cười khúc khích song không nói gì.

Ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa thu lại, không biết có cứng đờ hay méo xệch không.

Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì làm đến cùng. Cũng coi như không mất mặt lắm.

“Xong rồi, anh nhìn thử xem.” Cô kéo đôi tay đỡ đùi mình ra, nó đẹp như ngọc thạch vậy, nhìn từ xa cũng không thấy được hoa văn, trước kia cô muốn cắn, giờ chỉ muốn băm.

Hai chân lại rơi xuống đất, người cô cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Cô nhanh chóng bước vào phòng thu dọn đồ đạc, thực ra cũng chẳng có mấy, năm sáu giây là xong, Hùng Húc vừa bước ra khỏi phòng tắm, tay cô đã đặt lên nắm cửa.

“Đi hả? Cùng đi đi.”

Nửa thân trên của anh vẫn trống không, vừa mới nhặt áo sơ mi dưới giường lên, cách đó mấy mét, cô nhẹ giọng nói: “Tôi có chút việc đi trước, tạm biệt.”

Anh chưa kịp ngẩng đầu, cũng chưa kịp từ biệt, mắt cá chân trong tầm mắt đã biến mất sau cánh cửa.

Anh chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng, nhìn đăm đăm ra cửa rồi vô cảm tiếp tục mặc quần áo vào.

Trời đẹp, Lộc Nghiên vội vàng chạy về nhà, quý bà Hồ Phượng Tương đang ăn cơm trưa, canh rau, khoai tây cắt nhỏ xào ớt xanh và một bát cơm đầy ụ.

Mẹ cô là người ăn chay trường.

“Ăn chưa?”

“Chưa ạ.”

Hồ Phượng Tương xới cho cô một bát, hỏi: “Tối qua không về hay hôm nay đi sớm.”

Lộc Nghiên đi thẳng vào phòng, thay đồ ngủ đi ra, nói: “Con không về.”

“Lại ngủ nhà Lục Yến à.” Hồ Phượng Tương không chút hoài nghi, Lộc Nghiên khao khát được sống một mình, ở với mẹ không được tự do, thỉnh thoảng cô lại chạy sang nhà Lục Yến ngủ chực mấy hôm, bà chẳng có gì phản đối cả.

“Vâng.” Cô húp một ngụm canh, nhạt toẹt và buồn tẻ.

“Đợi Lục Yến có bạn trai xem con ngủ đâu.” Lời lẽ bình thường nhưng giọng điệu lại vô cùng khủng bố.

“Mẹ yên tâm, nó còn ế mốc mồm hơn con.” Lộc Nghiên cúi đầu lùa cơm.

Việc đầu tiên cô làm khi bước vào phòng là đặt ngay một hộp cơm gà cay nồng. Buồn thối ruột còn phải nhai đống rau nhạt thếch, ai mà nuốt cho nổi.

Ba mươi phút nữa cơm hộp mới đến, cô não lòng đi đến bên cửa sổ, mở toang cửa ra rồi châm một điếu thuốc.

Hút được một nửa, cô bỗng nhiên cảm thấy mùi bạc hà này giống hệt mùi trong miệng Hùng Húc đêm qua.

Cô chộp lấy điếu thuốc, không chút do dự ném thẳng vào thùng rác.

Bực cả mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play